wàn lǐ shāng xīn jí mù chūn, dōng nán wáng qì zhǐ qūn xún
萬里傷心極目春,東南王氣只逡巡。
yě huā xiāng xiào luò mǎn dì, shān niǎo zì jīng tí bàng rén
野花相笑落滿地,山鳥自驚啼傍人。
mán dào chéng chí xū xiǎn zǔ, kě zhī háo jié yì āi chén
謾道城池須險阻,可知豪傑亦埃塵。
tài píng sì zhǔ wéi qīng bó, què bǎ sān gōng yǔ zéi chén
太平寺主惟輕薄,卻把三公與賊臣。