huá yuán qìng, huá yuán qìng, gǔ rén bù tīng jīn rén tīng
華原磬,華原磬,古人不聽今人聽。
sì bīn shí, sì bīn shí, jīn rén bù jī gǔ rén jī
泗濱石,泗濱石,今人不擊古人擊。
jīn rén gǔ rén hé bù tóng, yòng zhī shě zhī yóu yuè gōng
今人古人何不同,用之舍之由樂工。
yuè gōng suī zài ěr rú bì, bù fēn qīng zhuó jí wéi lóng
樂工雖在耳如壁,不分清濁即為聾。
lí yuán dì zǐ diào lǜ lǚ, zhī yǒu xīn shēng bù rú gǔ
梨園弟子調律呂,知有新聲不如古。
gǔ chēng fú qìng chū sì bīn, lì biàn zhì sǐ shēng gǎn rén
古稱浮磬出泗濱,立辨致死聲感人。
gōng xuán yī tīng huá yuán shí, jūn xīn suì wàng fēng jiāng chén
宮懸一聽華原石,君心遂忘封疆臣。
guǒ rán hú kòu cóng yàn qǐ, wǔ chén shǎo kěn fēng jiāng sǐ
果然胡寇從燕起,武臣少肯封疆死。
shǐ zhī lè yǔ shí zhèng tōng, qǐ tīng kēng qiāng ér yǐ yǐ
始知樂與時政通,豈聽鏗鏘而已矣。
qìng xiāng rù hǎi qù bù guī, cháng ān shì ér wéi lè shī
磬襄入海去不歸,長安市兒為樂師。
huá yuán qìng yǔ sì bīn shí, qīng zhuó liǎng shēng shuí dé zhī
華原磬與泗濱石,清濁兩聲誰得知。