wǒ xíng chū zhài mén, chū xǐ chūn cǎo shēng
我行出柴門,初喜春草生。
fǔ yǎng jǐ hé shí, luò yè zhōng yè shēng
俛仰幾何時,落葉終夜聲。
jiē wǒ rì yì lǎo, bào jí kuàng wèi píng
嗟我日益老,抱疾況未平。
chén xīng jiù guàn zhì, gù yì qiáng zhī chēng
晨興就盥櫛,顧亦強支撐。
qí zhōng yǒu liǎng tóng, shú shì bù néng míng dìng fēi zhāng suī yáng, dà xiào tuí guān yīng
齊中有兩童,熟視不能名;定非張睢陽,大笑頹冠纓。
sǐ zhì rén suǒ tóng, cǐ lǐ hé dài píng dàn yǒu yī kě hèn, bú jiàn fù liǎng jīng!
死至人所同,此理何待評;但有一可恨,不見復兩京!。