huán jiā tòng yǐn xǐ chén tǔ, zuì tiē lín lí jì háo jǔ shí chí mò shěn rú hǎi kuān, xuán yún xià chuí hēi jiāo wǔ
還家痛飲洗塵土,醉帖淋漓寄豪舉;石池墨瀋如海寬,玄雲下垂黑蛟舞。
tài yīn guǐ shén xié fēng yǔ, yè bàn mǎ líng fēi wàn nǔ
太陰鬼神挾風雨,夜半馬陵飛萬弩。
táng táng bǐ zhèn cóng tiān xià, qì yā táng rén zhé chāi gǔ
堂堂筆陣從天下,氣壓唐人折釵股。
zhàng fū běn yì lòu qiān gǔ, cán lǔ hé zú gāo zhēn fǔ yì shū chí bào ér chán yú, zhí yòng máo zhuī jīng shā rǔ!
丈夫本意陋千古,殘虜何足膏碪斧;驛書馳報兒單于,直用毛錐驚殺汝!。