lóng mén xī gāng wèi gōng cí, cí qián yǒu sōng duō gǔ zhī
龍門西岡魏公祠,祠前有松多古枝。
cháng shēn wān yán héng shù mǔ, jù shí zuō zhěn xiāng chēng chí
長身蜿蜒橫數畝,巨石作枕相撐持。
chūn ní bàn fēng xiǔ sǐ gǔ, dòng xiǎn quán jù cūn shēng pí
春泥半封朽死骨,凍蘚全聚皴生皮。
wú xīn áng sǒng shàng xiāo hàn, yǎn yǎng dú xiàng huāng shān chuí
無心昂聳上霄漢,偃仰獨向荒山垂。
zhé léi zhèn yuè hàn bù dòng, yī zài yī mèng xǐng hé chí
蟄雷振岳撼不動,一載一夢醒何遲。
zhèng rú wò lóng wèi qǐ rì, shēn yì yǒu dài fēng yún qī
政如臥龍未起日,深意有待風雲期。
tài hú yuè chū zhào yè pò, tiān fēng xuě jī mái hán zī
太湖月出照夜魄,天峰雪積埋寒姿。
tāo shēng shí hǒu ruò hān xī, yě lǎo jīng qǐ shān sēng yí
濤聲時吼若鼾息,野老驚起山僧疑。
zuǒ yǎng yòu qū gè yì tài, tiān zì chū qiǎo fēi rén wéi
左仰右屈各異態,天自出巧非人為。
huà shī ān néng bǎ bǐ xiě, zhì zǐ qǐ gǎn cāo jīn kuī
畫師安能把筆寫,稚子豈敢操斤窺。
dù líng kū nán yǐ qiáo cuì, shǔ xiàng lǎo bǎi fēi guī qí
杜陵枯楠已憔悴,蜀相老柏非瑰奇。
hé rú cǐ shù guài qiě shòu, ā wèi dìng xiǎng fán líng qí
何如此樹怪且壽,呵衛定想煩靈祇。
bù zhī yǐ yuè jǐ rén dài, yóu kè guò jǐn jīn cún shuí
不知已閱幾人代,遊客過盡今存誰。
míng táng lǚ xìng bú jiàn qǔ, dé quán zhèng ài tóng zhī lí
明堂屢興不見取,得全正愛同支離。
wǒ cháng lái guān rěn jù fǎn, zuì zuò qí shàng gāo yín shī
我嘗來觀忍遽反,醉坐其上高吟詩。
gé bēi qióng zhú yì téng huà, shén wù zhōng qù kě jiǔ jī
葛陂筇竹亦騰化,神物終去可久羈。
hé dāng yī chì shǐ fēi qǐ, zài wǒ wàn lǐ yóu tiān chí
何當一叱使飛起,載我萬里游天池。
tā nián hái fǎng jiù chéng guō, zhèng shì bái hè guī lái shí
他年還訪舊城郭,正是白鶴歸來時。