tiě xīn dào rén chuī tiě dí, dà léi nù liè lóng mén shí. cāng jiāng yī yè fēng yǔ tuān, shuǐ zú qiān tóu xiào bēi jī.
鐵心道人吹鐵笛,大雷怒裂龍門石。滄江一夜風雨湍,水族千頭嘯悲激。
lóu tóu ā tài jù shuāng é, shǒu chí zǐ tán bù gǎn gē. lǚ jiā lǜ lǚ cǎn bù hé, huàn yǐ hóng yá chǐ bā zhī bīng kē.
樓頭阿泰聚雙蛾,手持紫檀不敢歌。呂家律呂慘不和,換以紅牙尺八之冰柯。
wǔ sī tóng xīn jié yī zuò xì lóng shǒu, céng bǎ zhāo yáng yù rén shǒu. zhǐ jīn liú luò yǐ bǎi nián, bù xǐng chóu zhōng shé yáng liǔ.
五絲同心結(一作系)龍首,曾把昭陽玉人手。只今流落已百年,不省愁中折楊柳。
dào rén chuī chūn āi běi zhēng, gōng rén xié shàng cǎo qīng qīng. wú ér mù shí hàn bù jīng, tài niáng kǔ dú duō chūn qíng, wèi jūn qīng lèi dī hóng bīng.
道人吹春哀北征,宮人斜上草青青。吳兒木石悍不驚,泰娘苦獨多春情,為君清淚滴紅冰。