lì shēn yǒu dào bāng, shuí shì zhí zāi shǐ. liú chuán bǎi shì hòu, gè gè yì xíng zhǐ.
立身有道邦,誰似直哉史。流傳百世後,各各異行止。
xǔ shǐ yǒu hé hòu, zài hàn shì rú bǐ. ān shǐ yǒu hé báo, zài táng luàn rú cǐ.
許史有何厚,在漢勢如彼。安史有何薄,在唐亂如此。
rén zhī xián yǔ yú, jiē wèi lèi suǒ shǐ. jìn cóng chái bèi zhōng, ǒu dé yī kuáng shì.
人之賢與愚,皆為類所使。近從儕輩中,偶得一狂士。
wèi néng tōng yī jīng, wèi kě shí qīng zǐ. shí shí chū lǐ jù, jì yǎng bù zì jǐ.
未能通一經,謂可拾青紫。時時出俚句,技癢不自己。
zhǐ kǒng luò diào gē, nán rù zhī yīn ěr. zòng héng yán shì shì, bù gù lá shé chǐ.
只恐落調歌,難入知音耳。縱橫言世事,不顧剌舌恥。
yān zhī ruǎn sì zōng, kǒu bù guà zāng pǐ. nián gāo bìn rú xuě, xiāng qū suǒ bù chǐ.
焉知阮嗣宗,口不掛臧否。年高鬢如雪,鄉曲所不齒。
shì yǔ ā róng tán, duō zāi lí zhī zǐ nán niú ér.
試與阿戎談,咄哉犁之子(男牛兒)。