chūn páo fāng tuì yī zhòng xiàn, yòu shì sēn hán niàng yǔ tiān
春袍方退一重線,又是森寒釀雨天。
jiǔ hòu jī tiān yín sù lěng, yì zhōng rén shì yù méi yán
酒後肌添銀粟冷,意中人似玉梅妍。
má gū kěn xī rén sāo bèi, hàn zhǔ xiū kàn bì xié jiān
麻姑肯惜人搔背,漢主羞看婢脅肩。
huā yǐng yī píng xiāng yī tà, bù fáng qīng jué shì gū mián
花影一瓶香一榻,不妨清絕是孤眠。