hán dān yǒu cái rén, yàn sè rú zhāo xiá. jià zuò sī yǎng fù, yún bìn mái ní shā.
邯鄲有才人,艷色如朝霞。嫁作廝養婦,雲鬢埋泥沙。
yì xī zhào wáng quán shèng rì, yè yè qǐ yán zhāng bǎo sè. zhōng shān měi jiǔ yíng yǔ shāng, yī xiào huáng jīn mǎn qiān yì.
憶昔趙王全盛日,夜夜綺筵張寶瑟。中山美酒盈羽觴,一笑黃金滿千鎰。
fán huá guò yǎn rú zhuǎn péng, gù gōng hé shǔ qiū péng péng. míng zhū bái bì zǒu hán gǔ, zhuì zān yí ěr kōng bēi fēng.
繁華過眼如轉蓬,故宮禾黍秋芃芃。明珠白璧走函谷,墜簪遺珥空悲風。
rén shēng zuì kǔ shì shuāi lǎo, bái shǒu wú guī xiàng shuí dào. bì mén yè yǒng yuè guāng hán, wò tīng nú dài hé kū cǎo.
人生最苦是衰老,白首無歸向誰道。蓽門夜永月光寒,臥聽駑駘齕枯草。