rù chūn fēng yǔ zhǎng jiāo zuò, shuǐ bō rào shě rú hú luò
入春風雨長交作,水波繞舍如湖濼。
táo lǐ zhān ní hǎi táng xiè, fù què rén jiā kàn huā yuē
桃李沾泥海棠謝,負卻人家看花約。
zhuī hū wén yù jiǎn mín shù, chóu jí qiáng fú lái xiàn guō
追呼聞欲檢民數,愁疾強扶來縣郭。
shì zhōng jiǎo ài bù kě jū, què xiàng chán lín jiè gāo gé
市中湫隘不可居,卻向禪林借高閣。
hū jīng yāo yàn pò jì mò, kuàng nǎi pián huā yǔ zhòng è
忽驚妖艷破寂寞,況乃駢花與重萼。
fāng xīn yūn lù jīn sù fū, jiāo tài yíng fēng zǐ xiāo báo
芳心暈露金粟敷,嬌態迎風紫綃薄。
chū yí sēng jiā yǎn miào yì, tiān nǚ lái tīng mán yīng luò
初疑僧伽演妙義,天女來聽鬘瓔珞。
yòu rú dòng tíng zhāng guǎng yuè, xiān shū lián piān yáng shù xuē
又如洞庭張廣樂,仙姝聯翩揚戍削。
chuán wén cǐ zhǒng chū luó shān, wèi bì fēn gēn jǐn hé luò
傳聞此種出羅山,未必分根盡河洛。
yáo jiā huāng wú wèi jiā fèi, zǒng yǒu huá róng yì fēi zuó
姚家荒蕪魏家廢,總有華容亦非昨。
pǐn tí hé xū jiào yōu liè, dàn dé xiāng yú bù wéi è
品題何須較優劣,但得相娛不為惡。
lǎo fū dǔ cǐ xǐ yù kuáng, rào huā yín xíng bù tíng jiǎo
老夫睹此喜欲狂,繞花吟行不停腳。
zhǐ chóu liǎng rì sǔn yán sè, hǎo shì shuí néng zhì yóu mù
只愁兩日損顏色,好事誰能致油幕。
yòu wú xiān jiā qī gū zhī, kě shǐ nóng huá bù diāo luò
又無仙家漆姑汁,可使濃華不凋落。
lǎo sēng pò jiè wèi nóng xǐ, dǒu jiǔ gū lái duì huā zhuó
老僧破戒為儂喜,斗酒沽來對花酌。
sǎo chú rè nǎo dé qīng liáng, jiǎo jiù tí hú chū sū lào
掃除熱惱得清涼,攪就醍醐出酥酪。
rén shēng zhēn shǎng guì shì yì, bù zài gē zhōng shǐ yún lè
人生真賞貴適意,不在歌鐘始雲樂。
yè shēn bǐng zhú gèng xiāng zhào, chūn chéng yuè àn míng xiāo tuò
夜深秉燭更相照,春城月暗鳴宵柝。