qián nián lǚ qì cí rén sì, gǔ sōng cāng cuì liú yún qì
前年屡憩慈仁寺,古松苍翠流云气。
gāo zhī yǎn gài chēng qíng kōng
高枝偃盖撑晴空。
dī zhī jué ná shāo hòu dì
低枝攫拿捎厚地。
qīng tiān hū chà jiāo lóng pán, chì rì zhǐ yí fēng yǔ zhì
青天忽诧蛟龙蟠,赤日只疑风雨至。
jīn nián zhòng dào cí rén lái, cāng pí cǎn liè kū gān cuī
今年重到慈仁来,苍皮惨裂枯干摧。
yī zhū yǐ zāo jīn fǔ fá, yī zhū jǐn cún shén yù qū
一株已遭斤斧伐,一株仅存神郁屈。
jué jiàng shàng yǔ kuí? zhēng, ài xī huò chóu léi yǔ bá
倔强尚与夔?争,爱惜或愁雷雨拔。
qí yú sì zhū shāo cōng qiàn, qīng qīng fān shì xún cháng zhì
其余四株稍葱茜,青青翻是寻常质。
wǒ wén cǐ sōng zhí zì jīn yuán nián, hú wéi cuī shé huāng hán yān
我闻此松植自金元年,胡为摧折荒寒烟。
mā sā sān tàn lèi rú lǚ, jiē ěr tuō gēn yuán shī suǒ
摩挲三叹泪如缕,嗟尔托根原失所。
cí rén sì zhōng dà zuò jí, sì mén rì rì fēi chén tǔ
慈仁寺中大作集,寺门日日飞尘土。
zhū yù jǐn xiù zǒu huáng āi, rì zhì fēng mái qì qī kǔ
珠玉锦绣走黄埃,日炙风霾气凄苦。
gū gēn bù miǎn chóng yǐ xué, jìn gǔ níng néng zǎng kuài wǔ
孤根不免虫蚁穴,劲骨宁能驵侩伍。
jūn bú jiàn lú shān jiǎn jì guān, gāo sōng qiān chǐ piāo shuāng sǎn
君不见庐山简寂观,高松千尺飘霜霰。
bái hè liǎng liǎng cháo qí diān, xiān rén yǔ kè shí xiāng jiàn
白鹤两两巢其巅,仙人羽客时相见。
yòu bú jiàn tiān tāi qiáo pàn sōng, zuò lín zhī ér cāng qiú lóng
又不见天台桥畔松,作鳞之而苍虬龙。
yín hé dào guà yù cóng cóng, qiáo jīn liè huǒ hé yóu péng
银河倒挂玉淙淙,樵斤猎火何由篷。
xū jiē hū! rén shēng wèi zhì yǒu rú cǐ, shàng mǎ chū mén mù shān zǐ
吁嗟乎!人生位置有如此,上马出门暮山紫。