qīng lǐ fú shū qín zì lái, qīng zhēn yì shǎo shǒu qīn zāi
青李扶疏禽自来,清真逸少手亲栽。
shēn hóng qiǎn zǐ cóng zhēng fā, xuě bái é huáng yě dòu kāi
深红浅紫从争发,雪白鹅黄也斗开。
zhuó zhú chuān huā pò lǜ tái, xiǎo shī duān wèi mì qī zāi
斫竹穿花破绿苔,小诗端为觅桤栽。
xì kàn zào wù chū wú wù, chūn dào jiāng nán huā zì kāi
细看造物初无物,春到江南花自开。
qí lǘ miǎo miǎo rù huāng bēi, xiǎng jiàn xiān shēng wèi bìng shí
骑驴渺渺入荒陂,想见先生未病时。
quàn wǒ shì qiú sān mǔ zhái, cóng gōng yǐ jué shí nián chí
劝我试求三亩宅,従公已觉十年迟。
jiǎ dì fēi zhēn yǒu, xián huā yì ǒu zāi
甲第非真有,闲花亦偶栽。
liáo wèi qīng jìng gōng, què duì dào rén kāi
聊为清净供,却对道人开。