wú yú gǔ rén shǎo suǒ tóng, wéi shí hán jiā shí bā wēng.
吾於古人少所同,惟識韓家十八翁。
qí cí hào dà wú yá àn, yǒu shì bì hǎi tūn jìn qiū qíng kōng.
其辭浩大無崖岸,有似碧海吞浸秋晴空。
cǐ lǎo pō zì fù, bǎ rén cháng cháng kàn.
此老頗自負,把人常常看。
yú shí wèi cháng yǒu kuā chà, zhǐ shuō dōng yě kǒu bù gān.
於時未嘗有夸詫,只說東野口不乾。
wǒ shēng zuì chí mù, bù shí dōng yě shēn.
我生最遲暮,不識東野身。
néng dé hán lǎo dī tóu bài, liào dé yì shì wú liàng wén zhāng rén.
能得韓老低頭拜,料得亦是無量文章人。
qián rì dù zǐ cháng, jiè wǒ mèng zǐ shī.
前日杜子長,借我孟子詩。
sān rì sān yè dú bù juàn, zuò dé jí zhé tún shēng zhī.
三日三夜讀不倦,坐得脊折臀生胑。
páng rén xiào wǒ kǔ ruò shì, hé wéi jìng cǐ gù zì zhǐ.
旁人笑我苦若是,何為竟此故字紙。
tóng zǐ qǐng wǒ yuàn qù shāo, cǐ shī kǔ sè dú bù xǐ.
童子請我願去燒,此詩苦澀讀不喜。
wú wén páng rén xiào, tàn zhī shū bù yǐ.
吾聞旁人笑,嘆之殊不已。
yòu wèi tóng zǐ yán, cáng zhī bù gǎn shì.
又畏童子言,藏之不敢示。
nài hé tiān xià jù ruò rán, wú yǔ dōng yě ān dé bù mǐn yān.
奈何天下俱若然,吾與東野安得不泯焉。