jiǎ yì kū shí shì, ruǎn jí kū lù qí
贾谊哭时事,阮籍哭路岐。
táng shēng jīn yì kū, yì dài tóng qí bēi
唐生今亦哭,异代同其悲。
táng shēng zhě hé rén, wǔ shí hán qiě jī
唐生者何人,五十寒且饥。
bù bēi kǒu wú shí, bù bēi shēn wú yī
不悲口无食,不悲身无衣。
suǒ bēi zhōng yǔ yì, bēi shén zé kū zhī
所悲忠与义,悲甚则哭之。
tài wèi jī zéi rì, shàng shū chì dào shí
太尉击贼日,尚书叱盗时。
dài fū sǐ xiōng kòu, jiàn yì zhé mán yí
大夫死凶寇,谏议谪蛮夷。
měi jiàn rú cǐ shì, shēng fā tì zhé suí
每见如此事,声发涕辄随。
wǎng wǎng wén qí fēng, sú shì yóu huò fēi
往往闻其风,俗士犹或非。
lián jūn tóu bàn bái, qí zhì jìng bù shuāi
怜君头半白,其志竟不衰。
wǒ yì jūn zhī tú, yù yù hé suǒ wéi
我亦君之徒,郁郁何所为。
bù néng fā shēng kū, zhuǎn zuò yuè fǔ shī
不能发声哭,转作乐府诗。
piān piān wú kōng wén, jù jù bì jǐn guī
篇篇无空文,句句必尽规。
gōng gāo yú rén zhēn, tòng shén sāo rén cí
功高虞人箴,痛甚骚人辞。
fēi qiú gōng lǜ gāo, bù wù wén zì qí
非求宫律高,不务文字奇。
wéi gē shēng mín bìng, yuàn dé tiān zǐ zhī
惟歌生民病,愿得天子知。
wèi dé tiān zǐ zhī, gān shòu shí rén chī
未得天子知,甘受时人嗤。
yào liáng qì wèi kǔ, qín dàn yīn shēng xī
药良气味苦,琴澹音声稀。
bù jù quán háo nù, yì rèn qīn péng jī
不惧权豪怒,亦任亲朋讥。
rén jìng wú nài hé, hū zuò kuáng nán ér
人竟无奈何,呼作狂男儿。
měi féng qún dào xī, huò yù yún wù pī
每逢群盗息,或遇云雾披。
dàn zì gāo shēng gē, shù jī tiān tīng bēi
但自高声歌,庶几天听卑。
gē kū suī yì míng, suǒ gǎn zé tóng guī
歌哭虽异名,所感则同归。
jì jūn sān shí zhāng, yǔ jūn wèi kū cí
寄君三十章,与君为哭词。