bǎ xiù chéng yín, zhēn yā dǎo gǔ zhī yuán bái
把绣成吟,真压倒、古之元白。
jiā jù yǒu xuě chē bīng zhù, céng wú jīn sè
佳句有、雪车冰柱,曾无矜色。
yì diǎn bù liú yān huǒ qì, shī pí shí yǒu qīng fēng rù
一点不留烟火气,诗脾时有清风入。
gèng lǐng biān duō shǎo huó rén ēn, yú gōng dé
更岭边、多少活人恩,于公德。
gōng zì shì, cháo tiān kè
公自是,朝天客。
yīng xiào wǒ, wéi rén yì
应笑我,为人役。
kàn shí yóu duō shì, gōng xū yī chū
看时犹多事,公须一出。
láng fù xì pī zhōng bào cùn, lóng yán mì shì tiān wēi chǐ
琅腹细披忠抱寸,龙颜密侍天威尺。
jiè bǐ duān cóng cǐ rùn huáng yóu, hàn lín bó
借笔端、从此润皇猷,翰林伯。