dōng yè xián zhǎng zhǐ wàng chūn, chūn xiāo yòu yǒng gèng hé yán
冬夜嫌長只望春,春宵又永更何言。
jié shāo qiáng hé zhōng wú shuì, jiǎo dǐ xiāng mó yě bù wēn
睫梢強合終無睡,腳底相摩也不溫。
jìng xī sōng fēng tīng dào xiǎo, hū míng dēng huǒ kàn lái hūn
竟夕松風聽到曉,忽明燈火看來昏。
yōng chóu què qǐ méng tóu zuò, gù yǐng zhēn chéng yī bìng yuán
擁紬卻起蒙頭坐,顧影真成一病猿。