dà hé zhī qū duō kuān xián, mù tián zhěn yǐ zhǎng dī wān
大河之曲多寬閒,牧田枕倚長堤灣。
wū qī què sàn dī shù jì, tuò mù shēng xī xiāo yù lán
烏棲鵲散堤樹寂,柝木聲稀宵欲闌。
mù ér kuà mǎ chéng liáng yuè, lì lì rào qún gāo chàng fā
牧兒跨馬乘涼月,歷歷繞群高唱發。
yōu qíng yì qì shēng zì rán, wǎng wǎng míng qiào yīng shū jié
幽情逸氣生自然,往往鳴鞘應疏節。
gē cí nán biàn yě fēng gāo, shì shù lí yōu jiē yì láo
歌辭難辨野風高,似述離憂嗟役勞。
pái huái bù duàn hé fáng jìn, fǎng fú wēi wén yǐ fù yáo
徘徊不斷何妨近,彷佛微聞已復遙。
cháng chuān lěng jìn qiū yún bái, lù cǎo fān guāng níng bì sè
長川冷浸秋雲白,露草翻光凝碧色。
xīng shū hé dàn yè chū zhǎng, zhǎn zhuǎn kōng tíng nài gū kè
星疏河淡夜初長,展轉空亭奈孤客。
dòng xiāo yīn lǜ jīng jūn míng, kě lián gǔ xiǔ bù gēng shēng
洞簫音律京君明,可憐骨朽不更生。
ān de shǐ chuán āi yuàn yì, wèi wǒ xiě zhī qiāng dí shēng
安得使傳哀怨意,為我寫之羌笛聲。