shàng jǐn cāng yá bǎi jí tī, shī náng xiāng wǎn shǒu qīn xié
上盡蒼崖百級梯,詩囊香碗手親攜。
shān cóng fēi niǎo xíng biān chū, tiān xiàng píng wú jǐn chù dī
山從飛鳥行邊出,天向平蕪盡處低。
huā luò hū jīng chūn shì wǎn, lóu gāo shèng jué kè hún mí
花落忽驚春事晚,樓高剩覺客魂迷。
xìng lán sǎo tà dān fáng wò, qīng mèng hái yīng dào shàn xī
興闌掃榻襌房臥,清夢還應到剡溪。