dēng gǔ chéng xī sī gǔ rén, gǎn xián dá xī tóng āi chén
登古城兮思古人,感賢達兮同埃塵。
wàng píng yuán xī jì yuǎn mù, tàn gū sū xī jù mí lù
望平原兮寄遠目,嘆姑蘇兮聚麋鹿。
huáng chí gāo huì shì wèi zhōng, cāng hǎi héng liú rén dàng fù
黃池高會事未終,滄海橫流人盪覆。
wǔ yuán shā shēn shuí bù yuān, jìng kàn mù shù rú suǒ yán
伍員殺身誰不冤,竟看墓樹如所言。
yuè wáng cháng dǎn ān kě dí, yuǎn qǔ shí tián hé suǒ yì
越王嘗膽安可敵,遠取石田何所益。
yī zhāo kōng xiè kuài jī rén, wàn gǔ yóu shāng yǒng dōng kè
一朝空謝會稽人,萬古猶傷甬東客。
shǔ lí lí xī chéng pō tuó, niú yáng jiàn xī mù shù gē
黍離離兮城坡坨,牛羊踐兮牧豎歌。
yě wú rén xī qiū cǎo lǜ, yuán wèi xū xī gǔ mù duō
野無人兮秋草綠,園為墟兮古木多。
bái yáng xiāo xiāo bēi gù kē, huáng què jiū jiū zhēng wǎn hé
白楊蕭蕭悲故柯,黃雀啾啾爭晚禾。
huāng qiān duàn xī shuí zhòng guò, gū zhōu shì xī chóu ruò hé
荒阡斷兮誰重過,孤舟逝兮愁若何。
tiān hán rì mù jiāng fēng luò, yè qù cí fēng shuǐ zì bō
天寒日暮江楓落,葉去辭風水自波。