guì shù qiū lái fēng mǎn zhī, bì yán guī rì miǎn guāi qī
桂樹秋來風滿枝,碧岩歸日免乖期。
gù rén jǐn xiàng chán gōng zhé, dú wǒ pān tiáo yù jì shuí
故人盡向蟾宮折,獨我攀條欲寄誰。
bù ào nán chuāng qiě cǎi qiáo, gàn sōng měi dài shī yún shāo
不傲南窗且采樵,干松每帶濕雲燒。
páo chú què dé zhǎng jiān wèi, sān xiù zhī gēn wǔ shù miáo
庖廚卻得長兼味,三秀芝根五朮苗。
wàn shì xiāo rán zhǐ yǒu qí, xiǎo xuān gāo jìng diàn liáng shí
萬事翛然只有棋,小軒高淨簟涼時。
lán shān bàn jú hé wēi zuì, huā luò zhōng tíng shù yǐng yí
闌珊半局和微醉,花落中庭樹影移。
wú lín wú lǐ bù chéng cūn, shuǐ qū yún zhòng yǎn shí mén
無鄰無里不成村,水曲雲重掩石門。
hé yòng shēn qiú bì qín kè, wú jiā biàn shì wǔ líng yuán
何用深求避秦客,吾家便是武陵源。