shān qú yù, zhǎng zài cǐ shān yín gǔ mù
山鴝鵒,長在此山吟古木。
zhāo zhā xiāng hū xiǎng kōng gǔ, āi míng wàn biàn rú chéng qū
嘲哳相呼響空谷,哀鳴萬變如成曲。
jiāng nán zhú chén bēi fàng zhú, yǐ shù tīng zhī xīn duàn xù
江南逐臣悲放逐,倚樹聽之心斷續。
bā rén xiá lǐ zì wén yuán, yàn kè shuǐ tóu kōng jī zhù
巴人峽里自聞猿,燕客水頭空擊築。
shān qú yù, yī shēng bù jí shuāng huáng gǔ
山鴝鵒,一生不及雙黃鵠。
cháo qù qiū tián zhuó cán sù, mù rù hán lín xiào qún zú
朝去秋田啄殘粟,暮入寒林嘯群族。
míng xiāng zhú, zhuó cán sù, shí bù zú
鳴相逐,啄殘粟,食不足。
qīng yún yǎo yǎo wú lì fēi, bái lù cāng cāng bào zhī sù
青雲杳杳無力飛,白露蒼蒼抱枝宿。
bù zhī hé shì shǒu kōng shān, wàn hè qiān fēng zì chóu dú
不知何事守空山,萬壑千峰自愁獨。