shí tián lǎo rén fēi huà shī, xiōng zhōng qiū hè tiān suǒ sī. huī háo biàn jué zhēn qù fā, yì dào qǐ jiè dān qīng shī.
石田老人非畫師,胸中丘壑天所私。揮毫便覺真趣發,意到豈借丹青施。
tōng shǒu zhāng jūn huà chéng pǐ, bàn fú shēng xiāo bǐ quán bì. wàng zhōng wèi zuò yún mén shān, yóu rén nǐ bàn dēng shān jī.
通守張君畫成癖,半幅生綃比全璧。望中謂作雲門山,遊人擬辦登山屐。
fēng huí lù zhuǎn xī liú zhǎng, shuí xiàng shí lín kāi cǎo táng. fēng yán jǔ shǒu yù xiāng wèn, piān zhōu zài kè lái hé fāng.
峰迴路轉溪流長,誰向石林開草堂。風檐舉手欲相問,扁舟載客來何方。
lǎo rén huà chū jīn rén shàng, xiāng píng wèi shù huáng gōng wàng. yī shí é chéng fǔ pī hén, bù lèi qún yáng gèng qí zhuàng.
老人畫出今人上,鄉評未數黃公望。一石俄成斧劈痕,不類群羊更奇壯。
shí tián yǐn chǔ qīng wǎng chuān, xiù jù què shì wáng wéi chuán. wú gē yī rì biàn chǔ yǔ, yōu fāng lǎn dòu chūn huā yán.
石田隱處輕輞川,秀句卻似王維傳。吳歌一日變楚語,幽芳懶斗春花妍。
wǒ cóng xū mén bā huí guò, gǔ sì zhǎng yāo tīng jīng zuò. lǎo rén bù xī yǔ huà shān, jī jié shī chéng jǐ rén hé.
我從胥門八回過,古寺長邀聽經坐。老人不惜與畫山,擊節詩成幾人和。
shàng fāng yǒu zhào zhēng yí cái, bái fà cāng yán néng yī lái. hái jūn cǐ tú yì wú xiàn, tíng yún zhèng rào gū sū tái.
尚方有詔徵遺才,白髮蒼顏能一來。還君此圖意無限,停雲正繞姑蘇台。