wù tài shí qíng nán zhòng chén, fū jūn cǐ qù mò shāng chūn
物態時情難重陳,夫君此去莫傷春。
nán ér zhǐ yào yǒu zhī jǐ, cái zǐ hé kān gèng wèn jīn
男兒只要有知己,才子何堪更問津。
wàn zhuǎn jiāng shān tōng shǔ guó, liǎng xíng zhū cuì jiàn bāo rén
萬轉江山通蜀國,兩行珠翠見褒人。
hǎi táng huā xiè dōng fēng lǎo, yīng niàn jīng dū gòng kǔ xīn
海棠花謝東風老,應念京都共苦辛。