mù chén piāo jǐn kè chóu zhǎng, lái kòu chán guān yuè mǎn láng
暮塵飄盡客愁長,來扣禪關月滿廊。
sòng yù féng qiū kōng xuě tì, jìng míng wú dì kě róng chuáng
宋玉逢秋空雪涕,淨名無地可容床。
gāo yún fù kǎn qiān yán shù, shū qìng hán fēng yī yè shuāng
高雲覆檻千岩樹,疏磬含風一夜霜。
huí shǒu gù yuán hóng yè wài, zhǐ jiāng duō bìng gào yī wáng
回首故園紅葉外,只將多病告醫王。