wǒ xī gū shān fǎng yí zhú, chūn nuǎn xī hú fàn qíng lù.
我昔孤山訪遺躅,春暖西湖泛晴淥。
shān tóu cǎo shù bù huāng liáng, zhī shì xiān shēng cǐ mái yù.
山頭草樹不荒涼,知是先生此埋玉。
niàn chū máo lú jié gòu wán, zhǎng lì pín gù jīng liú sú.
念初茅廬結構完,長吏頻顧驚流俗。
jiù zhōng xuē lǐ zuì wàng xíng, hú shàng yè guī céng bǐng zhú.
就中薛李最忘形,湖上夜歸曾秉燭。
xiān shēng zì lè wèi dào yú, cǐ huái hé cháng wàng bù zú.
先生自樂味道腴,此懷何嘗忘不足。
wéi dāng yín yǒng kǔ yōu yī, yì rǎo xīn bīng xuē jī ròu.
惟當吟詠苦嚘咿,役擾心兵削肌肉。
shī chéng yòu fù kǒng jīng shì, zhé huǐ bù shǐ xiāng téng lù.
詩成又復恐驚世,輒毀不使相謄錄。
shéi zhī zào huà nán jǐn cáng, qiān gǔ sāo tán chuán miào qū.
誰知造化難盡藏,千古騷壇傳妙曲。
yì yǒu yí mò luò rén jiān, liú zài shàn téng bìng chǔ zhú.
亦有遺墨落人間,留在剡藤並楚竹。
jiàn qí shòu yìng xiǎng qí rén, shì duì líng jūn cān luò jú.
見其瘦硬想其人,似對靈均餐落菊。