zhuàng zāi lú shān tiān xià qí, bào liú qiān zhàng jiāng mí mí. hé rén jù bǐ xiě qí xiù, ōu gōng xī zèng liú jūn cí.
壯哉廬山天下奇,瀑流千丈江瀰瀰。何人巨筆寫奇秀,歐公昔贈劉君詞。
sōu xuán jué guài lì wàn xiàng, wàn gǔ zhí yǔ shān zhēng chí. pú tián xiān shēng shān zé zī, zhuàng jié wǔ lǎo tóng cuī wéi.
蒐玄抉怪轢萬象,萬古直與山爭馳。莆田先生山澤姿,壯節五老同崔嵬。
míng tōng shì bǎn ǒu fú lì, pǐ zài quán shí zhōng nán yī. gāo táng shù juàn fēng pī pī, lìng wǒ sǎo bǐ wèi qīn qí.
名通仕版偶服吏,癖在泉石終難醫。高堂束絹風披披,令我掃筆為嶔崎。
fēi qiáo xì lù yuán cuì bì, yǎn sōng jué hè lín cāng chí. yǐ nǐ xiān shēng xiè yòu yú, gù zhe yì shì quán zhī méi.
飛橋細路緣翠壁,偃松絕壑臨蒼坻。已擬先生謝幼輿,故著逸士泉之湄。
jiù zhōng yǒu lǐ wèi kě shuō, què bèi shí wēng jiā pǐn tí. wéi wēng zì yǒu wáng wéi bǐ, wèi wǒ jiě huà ōu gōng shī.
就中有理未可說,卻被石翁加品題。惟翁自有王維筆,謂我解畫歐公詩。
yóu lái jué chàng bù kě hé, kuàng cǐ fěn mò nà róng zhuī. zhī yīng pī wù jiàn tū wù, shù cǐ jùn bá rú wú shī.
由來絕倡不可和,況此粉墨那容追。秪應披霧見突兀,庶此峻拔如吾師。
wú shī zhēn shì liú níng zhī, wǒ shì liù yī wú néng wéi. níng zhī bù zuò liù yī yuǎn, cǐ shī cǐ huà shuí dāng zhī.
吾師真是劉凝之,我視六一無能為。凝之不作六一遠,此詩此畫誰當知。