qiū fù chūn hái jì jǐn wéi, zì zhī shēn shì zhuō qiú zhī
秋賦春還計盡違,自知身是拙求知。
wéi sī kuàng hǎi wú xiū rì, què xǐ gū zhōu shì qù shí
惟思曠海無休日,卻喜孤舟似去時。
lián pǔ yī chéng jiān biàn sòng, jiā dī qiān liǔ zá táng suí
連浦一程兼汴宋,夾堤千柳雜唐隋。
cóng lái cǐ hèn jiē qián dá, gǎn fù wú jūn zuò chǔ cí
從來此恨皆前達,敢負吾君作楚詞。