qiáo cuì cháng ān hé suǒ wéi, lǚ hún qióng mìng zì xiāng yí
憔悴長安何所為,旅魂窮命自相疑。
mǎn chuān bì zhàng wú guī rì, yī tà hóng chén yǒu lèi shí
滿川碧嶂無歸日,一榻紅塵有淚時。
diāo zhuó zhǐ yīng láo yǐng jiàng, gāo huāng zhōng kǒng wù qín yī
雕琢只應勞郢匠,膏肓終恐誤秦醫。
fú shēng qī shí jīn sān shí, cóng cǐ qī huáng wèi kě zhī
浮生七十今三十,從此悽惶未可知。