pó yáng nǚ zǐ nián shí wǔ, jiā běn qín rén jīn zài chǔ
鄱陽女子年十五,家本秦人今在楚。
yàn xiàng chūn jiāng kōng huàn shā, lóng gōng luò fà pī jiā shā
厭向春江空浣沙,龍宮落髮披袈裟。
wǔ nián chí jiè zhǎng yī shí, zhì jīn yóu zì yán rú huā
五年持戒長一食,至今猶自顏如花。
tíng tíng dú lì qīng lián xià, rěn cǎo chán zhī rào jīng shè
亭亭獨立青蓮下,忍草禪枝繞精舍。
zì yòng huáng jīn mǎi dì jū, néng xián bì yù suí rén jià
自用黃金買地居,能嫌碧玉隨人嫁。
běi kè xiāng féng yí xìng qín, qiān huā pāo què réng qīng chūn
北客相逢疑姓秦,鉛花拋卻仍青春。
yī huā yī zhú rú yǒu yì, bù yǔ bù xiào néng liú rén
一花一竹如有意,不語不笑能留人。
huáng lí yù qī bái rì mù, tiān xiāng wèi sàn jīng xíng chǔ
黃鸝欲棲白日暮,天香未散經行處。
què duì xiāng lú xián sòng jīng, chūn quán shù yù hán líng líng
卻對香爐閒誦經,春泉漱玉寒泠泠。
yún fáng jì jì yè zhōng hòu, wú yīn qīng qiē lìng rén tīng
雲房寂寂夜鍾後,吳音清切令人聽。
rén tīng wú yīn gē yī qǔ, yǎo rán rú zài zhū tiān sù
人聽吳音歌一曲,杳然如在諸天宿。
shuí kān shì shì gèng xiāng qiān, chóu chàng huí chuán jiāng shuǐ lù
誰堪世事更相牽,惆悵回船江水淥。