gē fēng tái xià chūn shuǐ huáng, gē fēng tái shàng chūn cǎo bì
歌風台下春水黃,歌風台上春草碧。
huáng hé zhī shuǐ rì yè liú, bì cǎo nián nián zì chūn sè
黃河之水日夜流,碧草年年自春色。
hàn zǔ dāng shí wéi dì wáng, lóng quán sān chǐ fēi qiū shuāng
漢祖當時為帝王,龍泉三尺飛秋霜。
wǔ nián mǎ shàng dé tiān xià, fù guì lè zài guī gù xiāng
五年馬上得天下,富貴樂在歸故鄉。
tái qián lǎo rén zhēng bài guì, zhù zhàng má yī jiàn tiān zǐ
台前老人爭拜跪,柱杖麻衣見天子。
lóng yán zì xǐ hái zì shāng, yī bàn suí lóng bàn suí guǐ
龍顏自喜還自傷,一半隨龍半隨鬼。
fān sī xī rì tíng cháng shí, yī xīn pěng xí rì yè chí
翻思昔日亭長時,一心捧檄日夜馳。
yé jīn yǔ zhòu guò sì hǎi, yī tà zhī wài shuí chēng chí
耶今宇宙過四海,一榻之外誰撐持。
què lìng měng shì zhèn huán yǔ, ān dé cháng nián zài xiāng lǐ
卻令猛士鎮寰宇,安得長年在鄉里。
kě lián chuàng yè chuí tǒng jūn, hòu shǐ gān jī fù zhū lǚ
可憐創業垂統君,後使乾機付諸呂。
huái yīn shào nián hán jiāng jūn, jīn gē tiě mǎ lì zhàn xūn
淮陰少年韓將軍,金戈鐵馬立戰勛。
cáng gōng pēng gǒu tài bī pò, jiě yī tuī shí hé yīn qín
藏弓烹狗太逼迫,解衣推食何殷勤。
zhì lìng yīng xióng zāo fù shǒu, xuè jiàn hóng qún dāng zhǎn shǒu
致令英雄遭婦手,血濺紅裙當斬首。
xiāo hé xià yù zǐ fáng guī, zuǒ yòu gōng chén jiē chè zhǒu
蕭何下獄子房歸,左右功臣皆掣肘。
huán xiāng bēi chàng dà fēng gē, xiàng lái lǎo jiàng jīn wú duō
還鄉悲唱大風歌,向來老將今無多。
xián yáng gōng què qīn yǎn jiàn, bù rěn jīng jí mái tóng tuó
咸陽宮闕親眼見,不忍荊棘埋銅駝。
tái qián lǎo rén lèi rú yǔ, wèi yán bù dú hàn gāo zǔ
台前老人淚如雨,為言不獨漢高祖。
gǔ lái shì shì wú bù rán, shāo shāo gōng chéng wàng xiǎn zǔ
古來世事無不然,稍稍功成忘險阻。
huāng cí gǔ miào míng gē tái, qián rén sì jǐn jīn rén āi
荒祠古廟名歌台,前人巳盡今人哀。
gǎn jī bēi gē xià tái qù, duàn bēi chūn yǔ shēng méi tái
感激悲歌下台去,斷碑春雨生莓苔。