wǒ běn cāng jiāng qiáo mù rén, què lián chuí lǎo jiàn fēng chén. biān chéng jiā gǔ shāng xīn jìn, yě zhài jīng qí rù wàng xīn.
我本滄江樵牧人,卻憐垂老見風塵。邊城笳鼓傷心近,野寨旌旂入望新。
sì hǎi zhèng gē chuí gǒng rì, bǎi nián yóu yì zhì yuán chūn. jiān nán wèi gǎi xīn rú tiě, liáo dǎo kōng bēi fā shì yín.
四海正歌垂拱日,百年猶憶至元春。艱難未改心如鐵,潦倒空悲發似銀。