hǎi dài chū yún rǎo, jīng mán suì tǔ bēng. wáng gōng gān jiǔ rǔ, nú pú jǐn tóng shēng.
海岱初雲擾,荊蠻遂土崩。王公甘久辱,奴僕盡同升。
yuǎn shì jiāng qī zǐ, duān jū xiè yǒu péng. cǎo táng sēn kǔ zhú, guā pǔ màn hán téng.
遠適將妻子,端居謝友朋。草堂森苦竹,瓜圃蔓寒藤。
dì jǐn shān guāng duàn, tiān hūn hǎi qì zhēng. yè shēn cháng wèi hǔ, qiū hòu gèng duō yíng.
地盡山光斷,天昏海氣蒸。夜深常畏虎,秋後更多蠅。
hè fà chóu nán lǐ, wū pí lǎn zì píng. pīng tíng xiū bù jiàn, wò chuò qiè xiān dēng.
鶴髮愁難理,烏皮懶自憑。娉婷羞不薦,齷齪怯先登。
bá jiàn gē shuí hé, wén jiā qǐn fù xīng. guò féng xīn yǐ jué, jí bìng hèn xiāng réng.
拔劍歌誰和,聞笳寢復興。過逢欣已絕,疾病恨相仍。
zì nǐ qín mín qù, zhòng fán lǔ shǐ zhēng. chuī máo duō jiàn zhé, cì shé shàng xū chéng.
自擬秦民去,重煩魯使徵。吹毛多見謫,刺舌尚須懲。
qí lǎo wéi jūn zài, wén zhāng duì kè jīn. cái quán huái bái bì, dào zhòng bǐ zhū shéng.
耆老惟君在,文章對客矜。才全懷白璧,道重比朱繩。
hǔ bǎng míng fēi tiǎn, jī lín jià jǐn zēng. jí zhī tóng zǐ lòu, shēn kuì dà wū chēng.
虎榜名非忝,雞林價盡增。極知童子陋,深愧大巫稱。
zuì yì chūn tíng qí, gāo tán yè jiǎn dēng. bìng jū zhōng qì zhì, shēng gǔ bì fēi téng.
最憶春停騎,高談夜剪燈。病駒終棄擲,生鶻必飛騰。
jī yǐ cóng xìn qū, shí duō rèn ài zēng. fù shī xián mò fèi, hǎo shì lǎo yóu néng.
跡已從信屈,時多任愛憎。賦詩閒莫廢,好事老猶能。
hàn yuè jīn pín mǎn, tiān hé běn zì chéng. shān yīn yǒu gū zhào, xuě xià xìng hái chéng.
漢月今頻滿,天河本自澄。山陰有孤棹,雪下興還乘。