sōng shēng hū zuò qiū tāo xióng, tóng lóng tǔ huǒ lín jiǎ hóng. huáng yī zhōng shǐ bèi yù shí, quán chū jīn shā gān lù nóng.
松聲忽作秋濤雄,銅龍吐火鱗甲紅。黃衣中使備玉食,泉出金沙甘露濃。
chūn fēng yī qí sè shàng huó, jiàn xī shān rén yǔ qián duō. péng lái diàn lǐ wò jiāo yú, yù wǎn xī gū shì chén kě.
春風一旗色尚活,建溪山人雨前掇。蓬萊殿裡沃焦餘,玉盌兮沽侍臣渴。
míng huā huàn qǐ hǎi táng hún, xì yè wèi shù dīng xiāng gēn. gōng zhōng yī rì gē wǔ sàn, shì shàng qiān qiū tú huà cún.
名花喚起海棠魂,細葉未數丁香根。宮中一日歌舞散,世上千秋圖畫存。
kāi yuán shèng shì hé rén shěng, shū shēng yì jiě kuā shuāng jǐng. kōng zhōng sǎo yè shāo pò dāng, bì mén dú shū qiū yè yǒng.
開元盛事何人省,書生亦解誇雙井。空中掃葉燒破鐺,閉門讀書秋夜永。