gōng jiā dà fǔ lín zǐ mò, xíng mǎ dāng mén sēn huà jǐ. huá guǎn xiāng níng jǐn xiù wéi, cǐ xuān hé shì míng qīng bái.
公家大府臨紫陌,行馬當門森畫戟。華館香凝錦繡帷,此軒何事名清白。
xuān nèi qín shū qīng jǐ xí, xuān qián chí shuǐ hán xū bì. tuì cháo guī lái bái rì xián, yàn zuò wàng yán xīn zì shì.
軒內琴書清幾席,軒前池水涵虛碧。退朝歸來白日閒,燕坐忘言心自適。
bù shì jīn zhāng xǔ shǐ jiā, dòu jī zǒu mǎ xiāng jīn kuā. měi rén bàn zuì dàn pí pá, yín zhú yè yè shāo tóng xiá.
不似金張許史家,鬥雞走馬相矜誇。美人半醉彈琵琶,銀燭夜夜燒彤霞。
guān xī xī yǒu yáng fū zǐ, qīng bái chuán jiā zhào qīng shǐ. gōng jīn fù guì dāng shèng nián, dú bào yí fēng yǒu rú cǐ.
關西昔有楊夫子,清白傳家照青史。公今富貴當盛年,獨抱遺風有如此。
shān zhī gāo xī yì qióng lóng, shuǐ zhī shēn xī gèng qīng cǐ. zhàng fū xūn yè zài qīng míng, qǐ dú chuán jiā qīng bái ěr.
山之高兮益穹窿,水之深兮更清泚。丈夫勳業在青冥,豈獨傳家清白耳。