gǎn kǎi cháng zì bēi, fā wèi qióng kǔ cí
感慨常自悲,發為窮苦辭。
bī zè bù shǎo shēn, mèng zhōng yì suān xīn
偪仄不少伸,夢中亦酸辛。
zhī chē sī yuǎn dào, tài xī lìng rén lǎo
脂車思遠道,太息令人老。
zhōng yuán sòng yú tú, jīn réng chuán hú chú! cǐ zé zài chén zǐ, zhū gōng qí kě yǐ? tán xiào fù jiù jīng, lìng rén yì xī píng
中原宋輿圖,今仍傳胡雛!此責在臣子,諸公其可已?談笑復舊京,令人憶西平。