dòng tíng wéi è zhǔ, niǎo niǎo qiū fēng shí
洞庭違鄂渚,裊裊秋風時。
hé rén bù kè yóu, dú yǔ dì zǐ qī
何人不客游,獨與帝子期。
huáng gǔ shā fēi chì, qīng yún tàn shěn zī
黃鵠鎩飛翅,青雲嘆沈姿。
shēn zhōng yī qí cáo, gāo gài zhě wèi shuí
身終一騎曹,高蓋者為誰。
cóng jià zhì liáng hàn, jīn gēn fù jīng shī
從駕至梁漢,金根復京師。
huáng ēn yì jiǔ yín, bù jì tú gū ér
皇恩溢九垠,不記屠沽兒。
lì shēn yǒu gāo jié, mǎn juǎn duō hǎo shī
立身有高節,滿卷多好詩。
hè hè chéng míng tíng, qún gōng mò wú cí
赫赫承明庭,群公默無詞。
cǎo mù zhèng yáo luò, kū xiōng pó shuǐ méi
草木正搖落,哭兄鄱水湄。
gòng jū yún yáng lǐ, kǎn kě duō bié lí
共居雲陽里,轗軻多別離。
rén shēng shū hū jiān, lǚ chèn piāo ruò yí
人生倏忽間,旅襯飄若遺。
zhì zǐ xīn xué bài, kū yáng shēng yī zhī
稚子新學拜,枯楊生一枝。
rén shēng shū hū jiān, jīng shuǎng wú bù zhī
人生倏忽間,精爽無不之。
jiù guó shù qiān lǐ, jiā rén yóu wèi zhī
舊國數千里,家人由未知。
rén shēng shū hū jiān, ān yòng cái shì wèi
人生倏忽間,安用才士為。