strong lì shǐ lái yuán strong
历史来源
1 chū zì yú xià hòu shì, yǔ wáng zhī hòu, yǐ zǔ zì wèi shì. xià cháo shǎo liáng dāng guó shí, yǒu dà chén rǔ ài yī zuò nǚ ài, qí hòu rén yǐ zǔ zì wèi xìng, suì chéng ài xìng. tōng cháng rèn wéi, rǔ ài shì ài xìng de shǐ zǔ. jù tōng zhì shì zú lüè zài: ài shì wèi" xià shào kāng chén rǔ ài zhī hòu".
1、出自于夏后氏,禹王之后,以祖字为氏。夏朝少良当国时,有大臣汝艾(一作女艾),其后人以祖字为姓,遂成艾姓。通常认为,汝艾是艾姓的始祖。据《通志·氏族略》载:艾氏为“夏少康臣汝艾之后”。
2 chū zì chūn qiū kǒng ài zhī hòu, yǐ fēng dì míng wéi shì. chūn qiū shí qī, qí guó yǒu wèi dài fū míng kǒng, yīn wèi zhù zài ài líng jīn shān dōng shěng tài ān dōng nán, rén men jiù jiào tā kǒng ài. tā de hòu dài, biàn yǐ jū zhù dì míng chēng de dì yī zì" ài" zuò wéi zì jǐ de xìng shì. gù tōng zhì shì zú shuō: ài shì wèi" chūn qiū dài fū kǒng ài zhī hòu".
2、出自春秋孔艾之后,以封地名为氏。春秋时期,齐国有位大夫名孔,因为住在艾陵(今山东省泰安东南),人们就叫他孔艾。他的后代,便以居住地名称的第一字“艾”作为自己的姓氏。故《通志·氏族》说:艾氏为“春秋大夫孔艾之后”。
3 chū zì fù xìng gǎi wéi ài shì. nán běi cháo shí, běi wèi xiān bēi zú yǒu fù xìng ài jīn shì, rù zhōng yuán hòu zhú jiàn yǔ hàn wén huà róng hé, hòu gǎi wéi shàn xìng ài shì, chēng ài xìng.
3、出自复姓改为艾氏。南北朝时,北魏鲜卑族有复姓艾斤氏,入中原后逐渐与汉文化融合,后改为单姓艾氏,称艾姓。
4 chū zì huí zú zhōng yǒu ài xìng, zhǔ yào lái zì jīng míng shǒu yīn. rú qīng dài, guī fù huí huí ài bù bā kè, qí hòu yì suì yǐ ài wèi xìng. huí zú ài xìng cóng xī yà qiān xǐ ér lái zhōng tǔ wèi táng shí wài lái bā dà xìng zhī yī, xìn yǎng yī sī lán jiào, fēn bù zài hé nán hé běi gān sù níng xià jí jiāng sū děng dì.
4、出自回族中有艾姓,主要来自经名首音。如清代,归附回回艾布巴克,其后裔遂以艾为姓。回族艾姓从西亚迁徙而来中土.为唐时外来八大姓之一,信仰伊斯兰教,分布在河南、河北、甘肃、宁夏及江苏等地。
dé xìng shǐ zǔ: rǔ ài. gēn jù xìng shì kǎo lüè jì zǎi, ài shì shì xià dì shào kāng de dà chén rǔ ài de hòu dài, wàng zú chū zì tiān shuǐ lǒng xī rǔ nán. dàn tián qí yǒu ài zi fēng yú ài shān, yì xìng ài shì. ài shì kě zhuī sù dào 4000 duō nián qián de shào kāng zhōng xīng xià shì zhī shí. dāng shí, fǔ zuǒ shào kāng zhōng xīng dà yè de qún chén zhī zhōng, yǒu yī wèi rǔ ài, ér ài xìng zhōng guó rén, biàn shì zhè wèi rǔ ài de hòu yì, yǐ wáng fù zì wèi shì, ér chēng wéi ài shì. lìng wài gēn jù míng xián shì zú yán xíng lèi gǎo shàng shuō, ài shì shì chūn qiū shí qī qí guó dài fū kǒng ài de hòu dài. tóng yàng, gēn jù wèi shū guān shì zhì shàng jì zǎi, ài shì shì yàn zǐ chūn qīu suǒ zài de dài fū kǒng ài zhī hòu, wàng zú chū yú lǒng xī hé nán tiān shuǐ. wàng zú jū tiān shuǐ jùn jīn gān sù shěng tōng wèi xiàn xī nán. ài shì hòu rén zūn rǔ ài wèi ài xìng de dé xìng shǐ zǔ.
得姓始祖:汝艾。根据《姓氏考略》记载,艾氏是夏帝少康的大臣汝艾的后代,望族出自天水、陇西、汝南。但田齐有艾子封于艾山,亦姓艾氏。艾氏可追溯到4000多年前的少康中兴夏室之时。当时,辅佐少康中兴大业的群臣之中,有一位汝艾,而艾姓中国人,便是这位汝艾的后裔,以王父字为氏,而称为艾氏。另外根据《名贤氏族言行类稿》上说,艾氏是春秋时期齐国大夫孔艾的后代。同样,根据《魏书·官氏志》上记载,艾氏是《晏子春秋》所载的大夫孔艾之后,望族出于陇西、河南、天水。望族居天水郡(今甘肃省通渭县西南)。艾氏后人尊汝艾为艾姓的得姓始祖。
strong jiā zú míng rén strong
家族名人
ài chéng: sòng huī zōng chóng níng nián jiān zhēn zhōu jīn jiāng sū shěng yí zhēng rén, céng rèn tōng shì láng xíng háng zhōu rén hé xiàn wèi guǎn jù xué shì mì shū shěng jiào shū láng, jiān xiū liù diǎn wén zì, céng yǐ chén chéng de zhòng guǎng bǔ zhù shén nóng běn cǎo bìng tú jīng zuò wéi cān jiào běn, bìng zhāi qǔ jǐ shí tiáo chén shì de yì lùn, guàn yǐ" bié shuō" fù rù zhú yào wèi zhī mò, jiào zhèng zēng bǔ le jīng shǐ zhèng lèi dà guān běn cǎo jiǎn chēng dà guān běn cǎo. shǐ táng shèn wēi de zhù zuò zài jǐ bǎi nián jiān duō cì yǐ guān kè bān xíng quán guó, bèi shì wéi běn cǎo fàn běn liú chuán yú shì.
艾晟:宋徽宗崇宁年间真州(今江苏省仪征)人,曾任通仕郎行杭州仁和县尉管句学事、秘书省校书郎,兼修六典文字,曾以陈承的《重广补注神农本草并图经》作为参校本,并摘取几十条陈氏的议论,冠以“别说”附入逐药味之末,校正、增补了《经史证类大观本草》(简称《大观本草》)。使唐慎微的著作在几百年间多次以官刻颁行全国,被视为本草范本流传于世。
ài xuān: sòng cháo huà jiā, ài huà gōng bǐ huā niǎo hé fēi qín zǒu shòu, xì zhì rù huī, xǔ xǔ rú shēng. sòng cháo shí hòu de huì huà míng xiǎn dì fēn wéi liǎng pài, lìng yǒu yī pài shì yǐ xiě yì huà wèi tè cháng.
艾宣:宋朝画家,爱画工笔花鸟和飞禽走兽,细至入徽,诩诩如生。宋朝时候的绘画明显地分为两派,另有一派是以写意画为特长。
ài zì xiū: míng cháo dèng zhōu jīn hé nán shěng dèng zhōu shì rén. tā hé tā de xiōng zhǎng ài zì xīn dū shì míng dài de zhù míng xué zhě. xiōng zì xīn jīng yán lǐ xué, suǒ zhe xī shèng lù, shēn dé sòng rú zōng zhǐ. ài zì xiū yǐ qí xiōng yán jiū jié guǒ, zài jiā fā huī, zuǎn míng qí yào. zhe yǒu lǐ xué zuǎn yào, dé dào xué jiè hǎo píng, cháo tíng jīng biǎo wèi dāng dài xián rú.
艾自修:明朝邓州(今河南省邓州市)人。他和他的兄长艾自新都是明代的著名学者。兄自新精研理学,所著《希圣录》,深得宋儒宗旨。艾自修以其兄研究结果,再加发挥,纂明其要。著有《理学纂要》,得到学界好评,朝廷旌表为当代贤儒。
ài nán yīng: zì qiān zi, míng cháo xué zhě, jiāng xī shěng dōng xiāng rén, qín fèn hào xué, bó xué duō cái, wú suǒ bù tōng. qī suì jí zuò zhú lín qī xián lùn. wàn lì mò, yǔ tóng jùn zhāng shì chún luó wàn zǎo chén jì tài yǐ xīng qǐ sī wén wèi rèn, shì rén xī rán guī zhī. tiān qǐ nián jiān zhòng jǔ yú xiāng, shēn è dāng shí kē chǎng wén fēng de yū fǔ, biàn yǐ gé xīn wén fēng wèi jǐ rèn, dé dào hěn duō xué zhě de zhī chí. hòu yīn zài xiāng shì zhōng yǒu fěng cì quán chén wèi zhōng xián de yán lùn, bèi chù sān kē zhī nèi bù zhǔn yìng shì, dàn tā de míng shēng què yù lái yù dà. chóng zhēn chū zhào xǔ huì shì, bù jiù, hòu fù qì rù mǐn, jiàn táng wáng, chén shí wàn yōu shū, shòu bīng bù zhǔ shì, gǎi yù shǐ, wèi jǐ bìng zú yú yán píng. zhe yǒu tiān yōng zǐ jí ài qiān zi quán gǎo děng.
艾南英:字千子,明朝学者,江西省东乡人,勤奋好学,博学多才,无所不通。七岁即作竹林七贤论。万历末,与同郡章世纯、罗万藻、陈际泰以兴起斯文为任,世人翕然归之。天启年间中举于乡,深恶当时科场文风的迂腐,便以革新文风为己任,得到很多学者的支持。后因在乡试中有讽刺权臣魏忠贤的言论,被处三科之内不准应试,但他的名声却愈来愈大。崇祯初诏许会试,不就,后负气入闽,见唐王,陈十万忧疏,授兵部主事,改御史,未几病卒于延平。著有《天拥子集》、《艾千子全稿》等。
ài kě jiǔ: míng dài shàng hǎi rén, jiā jìng sì shí yī nián 1562 nián jìn shì, lì guān tài cháng sì fù yù shǐ héng zhōu zhī zhōu shān dōng fù shǐ jiāng xī hé shǎn xī cān zhèng àn chá shǐ nán jīng tōng zhèng shǐ děng. wèi guān gāng zhèng qīng lián, zài nán jīng yù shǐ rèn shàng, xún shì jiāng shān, zhēn duì háo fù héng xíng liú mín sì qǐ de zhuàng kuàng, tán hé bù fǎ xūn guì jí qí háo nú duō rén, tí chū jiāng fáng shì yí ruò gān, bìng jiā shī xíng héng zhōu zhī zhōu rèn shàng, mǒu dū fǔ àn zhǔ tā duì yī sī chóu zhě, luó zhī zuì míng, zhì yǐ sǐ dì, tā jīng guò zǐ xì hé zhā, rèn wéi wú zuì kě zhì, yǔ yǐ jiān jué jù jué, dū fǔ yǐ cí wēi xié, tā yì zhèng cí yán dì huí dá:" shā rén yǐ mèi rén, wǒ bù wéi yě". ài kě jiǔ, yǐ liáng hǎo de guān dé guān shēng, huò dé le cháo yě hǎo píng.
艾可久:明代上海人,嘉靖四十一年(1562年)进士,历官太常寺傅、御史、衡州知州、山东副使、江西和陕西参政、按察使、南京通政使等。为官刚正清廉,在南京御史任上,巡视江山,针对豪富横行、流民四起的状况,弹劾不法勋贵及其豪奴多人,提出江防事宜若干,并加施行;衡州知州任上,某督抚暗嘱他对一私仇者,罗织罪名,置以死地,他经过仔细核查,认为无罪可治,予以坚决拒绝,督抚以词威胁,他义正词严地回答:“杀人以媚人,我不为也”。艾可久,以良好的官德官声,获得了朝野好评。
ài yuán zhēng: qīng cháo wén shì, yóu jìn shì ér dāng zuǒ dōu yù shǐ xíng bù shàng shū de gāo guān, zhèng jī yōu liáng.
艾元征:清朝文士,由进士而当左都御史、刑部尚书的高官,政绩优良。
cǐ wài, ài xìng míng rén zài sòng míng shí qī, biǎo xiàn jiào wéi tū chū. nán sòng gāo zōng shào xīng nián jiān de ài ruò nà, wèi wú xīng lìng shí, céng dà shū zuò píng yuē:" ài mín rú xù xuè, tà lì shèng kàn jīng, pěng zhé xiāng xū shǒu, hé láo yù dà chéng." ài xìng míng rén, hái yǒu sòng dài de huà jiā ài shū míng dài de sì chuān xún fǔ ài mù míng mò de yǒng jiāng ài néng qí qīng dài huà jiā ài xiǎn děng děng.
此外,艾姓名人在宋、明时期,表现较为突出。南宋高宗绍兴年间的艾若纳,为吴兴令时,曾大书座屏曰:“爱民如恤血,挞吏胜看经,捧折乡胥手,何劳育大乘。”艾姓名人,还有宋代的画家艾淑;明代的四川巡抚艾穆;明末的勇将艾能奇;清代画家艾显……等等。
strong qiān xǐ fēn bù strong
迁徙分布
quē ài xìng zài dà lù hé tái wān dōu méi yǒu liè rù bǎi jiā xìng qián yī bǎi wèi. zuì zǎo chū xiàn zài shàng gǔ xī xià guó wáng shào kāng de dà chén míng wéi rǔ ài, tā zài dāng shí shì shēng míng xiǎn hè de míng mén guì zú, hòu dài jiù quàn ài" wèi xìng. lìng gè ài xìng lái zì yú chūn qiū shí qī. yǒu qí guó dài fū qí jǐng gōng de chǒng chén míng wéi tián kǒng fēng yú ài shān jīn shān dōng shěng tài ān xiàn, shì chēng ài zi huò ài kǒng, tā de hòu dài jiù yǐ dì míng" ài" zì wèi xìng. zài yǒu yí gè shuō fǎ shì běi wèi shí qù jīn shì de hòu dài yě yǒu gǎi wéi ài xìng de.
(缺)艾姓在大陆和台湾都没有列入百家姓前一百位。最早出现在上古西夏国王少康的大臣名为汝艾,他在当时是声名显赫的名门贵族,后代就劝艾”为姓。另个艾姓来自于春秋时期。有齐国大夫齐景公的宠臣名为田孔封于艾山(今山东省泰安县),世称艾子或艾孔,他的后代就以地名“艾”字为姓。再有一个说法是北魏时去斤氏的后代也有改为艾姓的。