strong lì shǐ lái yuán strong
历史来源
1 yuán yú jī xìng, shì zhōu jǐng wáng xiǎo ér zi cháo de hòu dài, yǐ zǔ míng wéi shì. zhōu jǐng wáng de tài zǐ zǎo sǐ, jǐng wáng zuì chóng ài xiǎo ér zi wáng zǐ cháo, yú shì dǎ suàn jiāng tā lì wèi tài zǐ. dàn shì shì qíng hái méi yǒu bàn wán de shí hòu jǐng dì jiù xīn zāng bìng tū fā ér sǐ qù le. jǐng wáng de lìng yí gè ér zi gài zǎo jiù xiǎng dé dào wáng wèi, yú shì tā chéng zhè gè jī huì àn zhōng gōu jié jìn guó de jūn chén zuò wéi wài yuán, jǐng dì yī sǐ, tā jiù yào hé wáng zǐ cháo zhēng duó wáng wèi. zhè shí, zhí zhèng de qīng shì dān shì hé liú shì yōng lì le lìng yí gè wáng zǐ měng zuò wéi guó jūn, chēng wéi zhōu dào wáng. wáng zǐ cháo fā dòng zhōu dōu bù fèn guì zú hé shī qù guān wèi de jiù guì zú de zǐ dì qǐ bīng, gǎn zǒu le dào wáng. zhè shí jìn guó chū miàn gān shè, pài bīng sòng dào wáng guī guó fù wèi. bù jiǔ yǐ hòu, dào wáng bào bìng ér sǐ, wáng zǐ gài jì wèi, chēng zhōu jìng wáng. dì èr nián, wáng zǐ cháo zài guì zú yǐn shì de zhī chí xià zài cì qǐ bīng gǎn zǒu le jìng wáng, zì lì wèi wáng. sān nián yǐ hòu, zhōu jìng wáng zài jìn jūn de bāng zhù xià fù wèi. wáng zǐ cháo dài zhe zhōu cháo de diǎn jí táo dào chǔ guó. wáng zǐ cháo de zǐ sūn hòu dài hòu lái bìng yǐ cháo wèi xìng, chēng wéi cháo shì. cháo shì cháo cháo de gǔ zì, yīn ér yòu xiě zuò cháo cháo shì. cháo yǔ cháo cháo gǔ dài de shí hòu yīn tóng yì tōng, dōu yǒu zǎo chén de yì sī.
1、源于姬姓,是周景王小儿子朝的后代,以祖名为氏。周景王的太子早死,景王最崇爱小儿子王子朝,于是打算将他立为太子。但是事情还没有办完的时候景帝就心脏病突发而死去了。景王的另一个儿子丐早就想得到王位,于是他乘这个机会暗中勾结晋国的君臣作为外援,景帝一死,他就要和王子朝争夺王位。这时,执政的卿士单氏和刘氏拥立了另一个王子猛作为国君,称为周悼王。王子朝发动周都部分贵族和失去官位的旧贵族的子弟起兵,赶走了悼王。这时晋国出面干涉,派兵送悼王归国复位。不久以后,悼王暴病而死,王子丐继位,称周敬王。第二年,王子朝在贵族尹氏的支持下再次起兵赶走了敬王,自立为王。三年以后,周敬王在晋军的帮助下复位。王子朝带着周朝的典籍逃到楚国。王子朝的子孙后代后来并以朝为姓,称为朝氏。晁是鼌、朝的古字,因而又写做晁、鼌氏。晁与鼌、朝古代的时候音同意通,都有早晨的意思。
2 chū zì shǐ shì, yě shì yǐ zǔ míng wéi xìng. chūn qiū shí qī, wèi guó yǒu dài fū shǐ cháo, tā de zǐ sūn hòu dài biàn yǐ cháo zuò wéi tā men de xìng shì.
2、出自史氏,也是以祖名为姓。春秋时期,卫国有大夫史晁,他的子孙后代便以晁作为他们的姓氏。
dé xìng shǐ zǔ: wáng zǐ cháo. cóng lì shǐ wén xiàn shàng kǎo zhèng, zài wǒ guó gǔ dài, cháo cháo cháo cháo sān zì de dú yīn wán quán xiāng tóng, suǒ yǐ, jīng cháng bèi hùn wèi yī yòng. yī zhào fēng sú tōng shàng jì zǎi, cháo xìng shì wèi dài fū shǐ cháo zhī hòu. ér shǐ jì cháo cuò chuán suǒ yǐn shàng jì zǎi shuō:" cháo shì chū nán yáng, jīn xī è cháo shì zhī hòu yě." tōng zhì shì zú lüè yī shū zhǐ chū, zhè gè jiā zú de shǐ zǔ, shì zhōu jǐng wáng de ér zi wáng zǐ cháo, huò shì wèi guó dài fū shǐ cháo yòu zuò shǐ cháo. jù shǔ pú shàng jì zǎi, rèn wéi cháo xìng shì yóu cháo xìng gǎi chéng de. zōng hé shàng shù jì zǎi, kě yǐ zhī dào tuī suàn qǐ lái, tā men de dé xìng zhì shǎo yǐ jīng yǒu 2500 nián zuǒ yòu de lì shǐ. zhuī běn qiú yuán, tā men hái shì zhōu wén wáng zhū jī xìng hòu yì. wàng zú jū jīng zhào jùn jīn shǎn xī shěng xī ān dōng. gù cháo shì hòu rén fèng wáng zǐ cháo wèi cháo xìng de dé xìng shǐ zǔ.
得姓始祖:王子朝。从历史文献上考证,在我国古代,晁、鼌(鼌)、朝三字的读音完全相同,所以,经常被混为一用。依照《风俗通》上记载,晁姓是卫大夫史晁之后。而《史记·晁错传·索隐》上记载说:“晁氏出南阳,今西鄂晁氏之后也。”《通志·氏族略》一书指出,这个家族的始祖,是周景王的儿子王子朝,或是卫国大夫史晁(又作史鼌)。据《鼠璞》上记载,认为晁姓是由朝姓改成的。综合上述记载,可以知道推算起来,他们的得姓至少已经有2500年左右的历史。追本求源,他们还是周文王珠姬姓后裔。望族居京兆郡(今陕西省西安东)。故晁氏后人奉王子朝为晁姓的得姓始祖。
strong jiā zú míng rén strong
家族名人
cháo cuò: xī hàn yǐng chuān rén, hàn wén dì yǔ hàn jǐng dì shí qī zhù míng de zhèng zhì jiā. zhì shēn shàng xián míng zhī xué. wén dì de shí hòu, pài tā gēn fú shēng xué xí shàng shū. tā céng jīng xiàng wén dì jiàn yì, bú yào jiào tài zǐ dú tài duō de rú jiā jīng diǎn, ér yīng gāi duō xué yī xiē kě yòng yú dāng jīn shí jì de zhì lǐ guó jiā de shù shù, tōng xiǎo fǎ zhì de xué shuō. wén dì jiē shòu le tā de jiàn yì, bài cháo cuò wèi tài zǐ jiā lìng, ràng tā fǔ dǎo tài zǐ dú shū. bìng qiě chēng tā wèi" zhì náng". jǐng dì jí wèi yǐ hòu, shēng qiān wèi yù shǐ dài fū, tā zài zhè gè shí hòu tí chū le xuē zhū hóu fēng dì yǐ zūn jīng shī de sī xiǎng. tā yán jiū zǒng jié xiān qín yǐ lái de fǎ jiā sī xiǎng, chēng zàn qín shǐ huáng yóu yú shí xíng fǎ zhì," cái yòng zú, mín lì zhàn", yīn cǐ néng gòu jiān bìng liù guó, chéng wéi tiān zǐ. tā tí chū le yī tiáo dǎ jī nú lì zhǔ cán yú shì lì hé dì fāng gē jù shì lì jiā qiáng zhōng yāng jí quán gǒng gù dì zhǔ jiē jí zhuān zhèng de fǎ jiā lù xiàn. zhǔ zhāng jiǎng lì nóng gēng kàng jī xiōng nú xuē píng fān guó. tā duō cì shàng shū jǐng dì, tǎo lùn xuē ruò zhū hóu wáng gē jù shì lì hé gēng gǎi fǎ lìng děng shì yí. tā tè bié zhǐ chū wú wáng qǐ tú móu luàn de yīn móu. tā quàn jǐng dì xùn sù cǎi qǔ cuò shī pài bīng tǎo fá. jǐng dì jiē shòu le tā de jiàn yì, duì zhū hóu guó jìn xíng le yī xiē xuē fān de cuò shī. yǐn qǐ le wú wáng de kǒng huāng. tā yú shì yī fāng miàn chuàn tōng chǔ zhào jiāo dōng jiāo xī jǐ nán děng zhū hóu guó, zhǔn bèi tí qián jǔ xíng pàn luàn lìng yī fāng miàn tā yòu dà zào yú lùn, duì cháo cuò jìn xíng è dú de gōng jī. sān nián zhēng yuè, wú chǔ děng qī guó jiè kǒu yào shā diào cháo cuò ér qǐ bīng pàn luàn, zhè shí, yuán lái wú wáng de chéng xiàng hòu lái dǎ rù hàn zhōng yāng zhèng quán de nèi jiān céng shòu guò cháo cuò dǎ jī de yuán àng, chéng jī xiàng jǐng dì tiǎo bō lí jiàn, hú shuō zhǐ yǒu shā diào cháo cuò cái néng píng xī qī guó zhī luàn. jǐng dì yī shí dòng yáo, shā le cháo cuò. zhè shí, cóng qián xiàn huí lái de xiào wèi dèng xiān bài jiàn jǐng dì, jǐng dì wèn tā:" cháo cuò yǐ jīng sǐ le, wú chǔ bà bīng le ma?" dèng xiān qì fèn de shuō:" wú wáng de yīn móu yǐ jīng jì huà le shí jǐ nián le, shā cháo cuò zhǐ bù guò shì yí gè jiè kǒu bà le, tā nà lǐ huì tíng zhǐ pàn luàn ne?" jǐng dì zhè cái xǐng wù guò lái, xià dìng jué xīn píng fǎn pàn luàn, jié guǒ zhǐ yòng le sān ge yuè de shí jiān jiù píng fǎn le pàn luàn.
晁错:西汉颖川人,汉文帝与汉景帝时期著名的政治家。治申尚贤名之学。文帝的时候,派他跟伏生学习《尚书》。他曾经向文帝建议,不要叫太子读太多的儒家经典,而应该多学一些可用于当今实际的治理国家的术数,通晓法治的学说。文帝接受了他的建议,拜晁错为太子家令,让他辅导太子读书。并且称他为“智囊“。景帝即位以后,升迁为御史大夫,他在这个时候提出了削诸侯封地以尊京师的思想。他研究总结先秦以来的法家思想,称赞秦始皇由于实行法治,“财用足,民利战”,因此能够兼并六国,成为天子。他提出了一条打击奴隶主残余势力和地方割据势力、加强中央集权、巩固地主阶级专政的法家路线。主张奖励农耕、抗击匈奴、削平藩国。他多次上书景帝,讨论削弱诸侯王割据势力和更改法令等事宜。他特别指出吴王企图谋乱的阴谋。他劝景帝迅速采取措施派兵讨伐。景帝接受了他的建议,对诸侯国进行了一些削藩的措施。引起了吴王的恐慌。他于是一方面串通楚、赵、胶东、胶西、济南等诸侯国,准备提前举行叛乱;另一方面他又大造舆论,对晁错进行恶毒的攻击。三年正月,吴楚等七国借口要杀掉晁错而起兵叛乱,这时,原来吴王的丞相、后来打入汉中央政权的内奸、曾受过晁错打击的袁盎,乘机向景帝挑拨离间,胡说只有杀掉晁错才能平息七国之乱。景帝一时动摇,杀了晁错。这时,从前线回来的校尉邓先拜见景帝,景帝问他:“晁错已经死了,吴楚罢兵了吗?”邓先气愤的说:“吴王的阴谋已经计划了十几年了,杀晁错只不过是一个借口罢了,他那里会停止叛乱呢?”景帝这才醒悟过来,下定决心平反叛乱,结果只用了三个月的时间就平反了叛乱。
cháo chóng: zì zi yè, liáo dōng xiāng píng rén. jiā shì shǐ guān. chóng shàn tiān wén shù shù, zhī míng yú shí. wèi mù róng chuí tài shǐ láng. cóng mù róng bǎo bài yú cān hé, huò chóng, hòu nǎi shè zhī. tài zǔ ài qí jì shù, shén jiàn qīn dài. cóng píng zhōng yuán, bài tài shǐ lìng, zhào chóng zào hún yí lì xiàng rì yuè xīng chén. qiān zhōng shū shì láng, lìng rú gù. tiān xìng wǔ nián, yuè yùn, zuǒ jiǎo shí jiāng jǐn, chóng zòu yuē:" zhàn wèi jiǎo chóng jiāng sǐ." shí tài zǔ jì kè yáo píng yú chái bì, yǐ chóng yán zhī zhēng, suì mìng zhū jūn fén chē ér fǎn. niú guǒ dà yì, yú jià suǒ chéng jù niú hài shù bǎi tóu yì tóng rì bì yú lù cè, zì yú shǒu wěi xiāng jì. shì suì, tiān xià zhī niú sǐ zhě shí qī bā, mí lù yì duō sǐ.
晁崇:字子业,辽东襄平人。家世史官。崇善天文术数,知名于时。为慕容垂太史郎。从慕容宝败于参合,获崇,后乃赦之。太祖爱其伎术,甚见亲待。从平中原,拜太史令,诏崇造浑仪历象日月星辰。迁中书侍郎,令如故。天兴五年,月晕,左角蚀将尽,崇奏曰:“占为角虫将死。”时太祖既克姚平于柴壁,以崇言之征,遂命诸军焚车而反。牛果大疫,舆驾所乘巨牛害数百头亦同日毙于路侧,自余首尾相继。是岁,天下之牛死者十七八,麋鹿亦多死。
cháo yì: cháo chóng dì, míng biàn ér cái bù jí chóng. yǐ shàn běi rén yǔ nèi shì zuǒ yòu, wèi huáng mén shì láng, xiōng dì bìng xiǎn. yì hǎo jīn róng yí bèi fú jiàn dù, yán yīn lèi tài zǔ. zuǒ yòu měi wén qí shēng, mò bù jīng sǒng. tài zǔ zhī ér è zhī. hòu qí jiā nú gào chóng yǔ yì pàn, yòu yǔ wáng chén wáng cì duō qián tōng, zhāo yǐn yáo xìng, tài zǔ xián zhī. jí xìng kòu píng yáng, chē jià jī pò zhī. tài zǔ yǐ nú yán wèi shí, hái cì jìn yáng zhí chóng xiōng dì bìng cì sǐ.
晁懿:晁崇弟,明辩而才不及崇。以善北人语内侍左右,为黄门侍郎,兄弟并显。懿好矜容仪被服僭度,言音类太祖。左右每闻其声,莫不惊竦。太祖知而恶之。后其家奴告崇与懿叛,又与亡臣王次多潜通,招引姚兴,太祖衔之。及兴寇平阳,车驾击破之。太祖以奴言为实,还次晋阳执崇兄弟并赐死。
cháo jiǒng: zì míng yuǎn 9511034, cháo shuō zhī de gāo zǔ fù, sòng cháo wén guān. dāng gōng bù shàng shū de gāo guān shí, tā ér zi jǔ wèi jìn shì, hé fù qīn tóng cháo zhí shì. ér suí hòu cháo jiǒng de wǔ gè sūn zi, dōu wèi jìn shì, dāng shí rén dōu zàn tàn bù yǐ. ér qiě cháo jiā de zú zhōng rén, yě yǒu xǔ duō wèi jìn shì de, yòu huò zhě yǐ wén cái chū míng de, huò zài dāng guān de, nà shí rén men kuā zhāng shuō:" cháo bàn cháo", jiù xíng róng cháo tíng zhōng sì hū yī bàn shì cháo jiā rén.
晁迥:字明远(951-1034),晁说之的高祖父,宋朝文官。当工部尚书的高官时,他儿子举为进士,和父亲同朝执事。而随后晁迥的五个孙子,都为进士,当时人都赞叹不已。而且晁家的族中人,也有许多为进士的,又或者以文才出名的,或在当官的,那时人们夸张说:“晁半朝”,就形容朝廷中似乎一半是晁家人。
cháo gōng sù: yī xiě cháo gōng sù, zì zi xī, jì zhōu jù yě rén, gōng wǔ dì. gāo zōng shào xīng bā nián jìn shì. shǐ jí wú chuán, jù běn jí shī wén, zhī qí jǔ jìn shì hòu lì guān liáng shān wèi luò zhōu jūn shì pàn guān tōng pàn shī zhōu, shào xīng mò zhī liáng shān jūn. xiào zōng gàn dào chū zhī méi zhōu, hòu wèi tí diǎn tóng chuān fǔ lù xíng yù, lèi qiān bīng bù yuán wài láng. zhe yǒu sōng shān jū shì wén jí 54 juǎn, kān yú gàn dào sì nián, yòu yǒu bào jīng táng gǎo děng, yǐ yì.
晁公溯:一写晁公遡,字子西,济州巨野人,公武弟。高宗绍兴八年进士。史籍无传,据本集诗文,知其举进士后历官梁山尉、洛州军事判官、通判施州,绍兴末知梁山军。孝宗干道初知眉州,后为提点潼川府路刑狱,累迁兵部员外郎。著有《嵩山居士文集》54卷,刊于干道四年,又有《抱经堂稿》等,已佚。
cháo bǔ zhī: zì wú jiù 10531110, sòng cháo jì zhōu jù yě rén. yuán fēng èr nián jìn shì, yuán yòu chū wèi dà xué zhèng, hòu yǐ lǐ bù láng zhōng chū zhī hé zhōng fǔ, zì hào guī lái zǐ. shàn zuò wén zhāng, cái qì piāo yì, hào xué qiě bù zhī pí juàn, shàn cháng yú shū huà, tā de zì tǐ shēn dé dàng shí de rén de hǎo píng. yǔ qín guān huáng tíng jiān zhāng lái děng rén chēng wéi sū mén sì xué shì, wèi sū shì suǒ chēng dào. dà guān sì nián shì shì, zhōng nián 57 suì. yǒu bù fèn zhù zuò chuán shì.
晁补之:字无咎(1053-1110),宋朝济州巨野人。原丰二年进士,元祐初为大学正,后以礼部郎中出知和中府,自号归来子。善做文章,才气飘逸,好学且不知疲倦,擅长于书画,他的字体深得当时的人的好评。与秦观、黄廷坚、张来等人称为苏门四学士,为苏轼所称道。大观四年逝世,终年57岁。有部分著作传世。
cháo chōng zhī: zì yòng shū, yī zì chuān dào, sòng cháo jì zhōu jù yě jīn shǔ shān dōng shěng rén, cháo bǔ zhī cóng dì. jǔ jìn shì. qí cí cōng jùn míng mèi, yǔ qí xiōng háo jiàn zhī zuò xiāng fǎn. zhào wàn lǐ jí qí cí shí liù shǒu wèi yī juàn, míng cháo yòng shū cí.
晁冲之:字用叔,一字川道,宋朝济州巨野(今属山东省)人,晁补之从弟。举进士。其词聪俊明媚,与其兄豪健之作相反。赵万里辑其词十六首为一卷,名《晁用叔词》。
cháo shuō zhī: zì yǐ dào 1059 1129, hào jǐng yū, sòng dài zhì mò míng jiā, shì yī wèi bù róng hū shì de jīng xué jiā. tā bó tōng wǔ jīng, yóu jīng yú yì xué, tóng shí yòu shì yī wèi fù yǒu chuàng zuò shí jī de zuò jiā huà jiā, yǔ sū shì huáng tíng jiān děng sū mén wén rén jiāng xī shī pài zuò jiā yǒu zhe guǎng fàn de shī yǒu guān xì. yóu yú yuán fú shàng shū rù dǎng jí, qí shì tú jí qí kǎn kě, cháng qī chén lún xià liáo. tā de yī shēng jīng lì le rén zōng shén zōng zhé zōng huī zōng qīn zōng gāo zōng liù cháo, shì nán de de yī wèi shēn rù nán sòng de" yuán yòu míng shì".
晁说之:字以道(1059—1129),号景迂,宋代制墨名家,是一位不容忽视的经学家。他博通五经,尤精于《易》学,同时又是一位富有创作实绩的作家、画家,与苏轼、黄庭坚等苏门文人、江西诗派作家有着广泛的师友关系。由于元符上书入党籍,其仕途极其坎坷,长期沉沦下僚。他的一生经历了仁宗、神宗、哲宗、徽宗、钦宗、高宗六朝,是难得的一位身入南宋的“元祐名士”。
cháo gōng wǔ, zì zi zhǐ, zǔ jí chán zhōu qīng fēng jīn shǔ hé nán shěng, chū shēn shū xiāng shì jiā. qī shì zǔ cháo jiǒng wèi zhù míng xué zhě, guān zhì lǐ bù shàng shū. gāo zǔ cháo zōng què zēng zǔ cháo zhòng yǎn, yě shì bǎo xué zhī shì. fù chōng zhī, zì shū yòng, shàn shī míng, wèi jiāng xī shī pài zuò jiā, zú fù cháo bǔ zhī, zì wú jiù, cóng fù shuō zhī, zì yǐ dào, jūn wèi zhù míng xué zhě, yǐ míng jié wén zhāng shèng míng yú shì. cháo shì hòu qiān jū shān dōng, gù yòu chēng wéi jì zhōu jù yě jīn shān dōng shěng jù yě rén. cháo gōng wǔ shǎo chéng jiā xué, jìn dān qún shū. féng jìng kāng bīng zāi, xié jiā rù shǔ bì nàn, yù jū jiā dìng fǔ jīn sì chuān shěng lè shān. gù jiā cáng shū, zài zhàn luàn zhōng sǔn shī dài jīng shào xīng èr 1132 nián, dēng jìn shì dì, hòu wèi sì chuān zhuǎn yùn fù shǐ jǐng dù shǔ guān. shào xīng shí qī nián zhī gōng zhōu jīn chóng qìng, hòu yòu zhī róng zhōu jīn sì chuān shěng róng xiàn hé zhōu jīn chóng qìng shì hé chuān lú zhōu jīn sì chuān shěng lú zhōu děng dì. lóng xīng chū, rù cháo wèi lì bù láng zhōng jiān chá yù shǐ. lóng xīng èr nián 1164 jiān shū mì yuàn jiǎn xiáng wén zì, bù jiǔ yòu wèi yù shǐ tái yòu zhèng yán diàn zhōng shì yù shǐ shì yù shǐ. tā duì dāng shí guān rǒng ēn làn de xiàn xiàng tí chū le yī xì liè jiù bì zhī cè. qián dào sì nián 1168 nián, yǐ fū wén gé dài zhì wèi sì chuān ān fǔ zhì zhì shǐ. wǔ nián, chú fū wén gé zhí xué shì, zài sì chuān chóng jiàn guǎng huì cāng, zhèn jì jī mín. qī nián, zhào chú lín ān fǔ shǎo yǐn, zhuó lì bù shì láng. zhì shì hòu, zài sì chuān jiā dìng fǔ fú wén xiāng dù guò le tā de wǎn nián. zú yú nán sòng chún xī nián jiān. cháo gōng wǔ shì sòng dài zhù míng de mù lù xué jiā, tā zì yòu dān shū shì xué, suī jiā cáng shū dà duō huǐ yú bīng huǒ, dàn réng" xīn zhì bù shuāi". tā wèi nán yáng jǐng dù shǔ guān qī jiān, céng bāng zhù jǐng dù biān shū kè shū, jié xià le shēn hòu yǒu yì. jǐng dù bà guān hòu, jiāng cáng shū wǔ shí qiè zèng yǔ cháo shì. tā yǐ jǐng dù zèng shū wèi jī chǔ, jié hé zì jǐ yuán lái de shōu cáng," chú qí chóng fù, dé èr wàn sì qiān wǔ bǎi juǎn yǒu qí". shào xīng èr shí yī nián, yòu zài zhī róng zhōu rèn shàng, lì yòng" sān róng pì zuǒ shǎo shì" de xián xiá," rì xī gōng yǐ zhū huáng, chóu xiào chuǎn wù, zhōng piān zhé cuō qí dà zhǐ lùn zhī". zhōng yú wán chéng le jùn zhāi dú shū zhì chū gǎo, bìng zài qù shì qián, bù duàn duì chū gǎo jìn xíng xiū dìng hé bǔ chōng.
晁公武,字子止,祖籍澶州清丰(今属河南省),出身书香世家。七世祖晁迥为著名学者,官至礼部尚书。高祖晁宗悫、曾祖晁仲衍,也是饱学之士。父冲之,字叔用,擅诗名,为江西诗派作家,族父晁补之,字无咎,从父说之,字以道,均为著名学者,以名节文章盛名于世。晁氏后迁居山东,故又称为济州钜野(今山东省巨野)人。晁公武少承家学,浸耽群书。逢靖康兵灾,携家入蜀避难,寓居嘉定府(今四川省乐山)。故家藏书,在战乱中损失殆荆绍兴二(1132年),登进士第,后为四川转运副使井度属官。绍兴十七年知恭州(今重庆),后又知荣州(今四川省荣县)、合州(今重庆市合川)、泸州(今四川省泸州)等地。隆兴初,入朝为吏部郎中、监察御史。隆兴二年(1164)兼枢密院检详文字,不久又为御史台右正言、殿中侍御史、侍御史。他对当时官冗恩滥的现象提出了一系列救弊之策。乾道四年(1168年),以敷文阁待制为四川安抚制置使。五年,除敷文阁直学士,在四川重建广惠仓,赈济饥民。七年,诏除临安府少尹,擢吏部侍郎。致仕后,在四川嘉定府符文乡度过了他的晚年。卒于南宋淳熙年间。晁公武是宋代著名的目录学家,他自幼耽书嗜学,虽家藏书大多毁于兵火,但仍“心志不衰”。他为南阳井度属官期间,曾帮助井度编书、刻书,结下了深厚友谊。井度罢官后,将藏书五十箧赠予晁氏。他以井度赠书为基础,结合自己原来的收藏,“除其重复,得二万四千五百卷有奇”。绍兴二十一年,又在知荣州任上,利用“三荣僻左少事”的闲暇,“日夕躬以朱黄,雠校舛误,终篇辄撮其大旨论之”。终于完成了《郡斋读书志》初稿,并在去世前,不断对初稿进行修订和补充。
cháo duān lǐ: sòng dài shī rén, zì cì yīng 10461113, xiān shì chán zhōu qīng fēng jīn shǔ hé nán shěng rén, xǐ jū péng mén jīn jiāng sū shěng xú zhōu. shén zōng zhèng hé sān nián 1113 nián yǐ chéng shì láng wèi dà chéng fǔ xié lǜ ér zú. qí cí duō yǒng wù sòng yú zhī zuò, cháng yǔ cháo bǔ zhī chàng hè, fēng gé jìn zhōu bāng yàn, qì pò jiào zhōu háo fàng, ér bù jí zhōu gōng zhì. zài chuàng zhì xīn diào fāng miàn yǒu yí dìng gòng xiàn. zhe yǒu xián shì jí yǐ yì, jīn chuán xián zhāi qín qù wài piān.
晁端礼:宋代诗人,字次膺(1046-1113),先世澶州清丰(今属河南省)人,徙居彭门(今江苏省徐州)。神宗政和三年(1113年)以承事郎为大晟府协律而卒。其词多咏物、颂谀之作,常与晁补之唱和,风格近周邦彦,气魄较周豪放,而不及周工致。在创制新调方面有一定贡献。著有《闲适集》已佚,今传《闲斋琴趣外篇》。
strong qiān xǐ fēn bù strong
迁徙分布
quē cháo xìng zài dà lù hé tái wān dōu méi yǒu liè rù bǎi jiā xìng qián yī bǎi wèi. cháo yuán chū yú jī xìng, chūn qiū shí qī, zhōu jǐng wáng chǒng ài xiǎo ér zi wáng zǐ cháo. dāng tā zhèng dǎ suàn lì wáng zǐ cháo wèi tài zǐ shí, zì jǐ què bào bìng shēn wáng. jǐng wáng sǐ hòu de jǐ nián nèi, jǐ gè wáng zǐ lì zhēng duó wáng wèi hù xiāng zhēng dòu. zuì hòu zài jìn guó de gàn yù xià, wáng zǐ jù zuò wěn le wáng wèi, zhè jiù shì zhōu jìng wáng. wáng zǐ cháo táo wǎng chǔ guó, tā de zǐ sūn chēng wéi cháo shì. yóu yú cháo shì cháo de gǔ zì, suǒ yǐ cháo shì yòu xiě zuò cháo shì. cháo shì de wàng zú jū zhù zài yǐng chuān jīn tiān de hé nán shěng cháng gě xǔ chāng yí dài jīng zhào jīn tiān de shǎn xī shěng cháng ān yǐ dōng.
(缺)晁姓在大陆和台湾都没有列入百家姓前一百位。晁源出于姬姓,春秋时期,周景王宠爱小儿子王子朝。当他正打算立王子朝为太子时,自己却暴病身亡。景王死后的几年内,几个王子力争夺王位互相争斗。最后在晋国的干预下,王子句坐稳了王位,这就是周敬王。王子朝逃往楚国,他的子孙称为朝氏。由于晁是朝的古字,所以朝氏又写作晁氏。晁氏的望族居住在颖川(今天的河南省长葛、许昌一带)、京兆(今天的陕西省长安以东)。