strong lì shǐ lái yuán strong
历史来源
chū zì jiāng xìng, shì yán dì de hòu dài, yǐ guó míng wéi shì. zhōu wǔ wáng miè shāng hòu, bǎ yuán xià cháo zhēn guàn guó jiāng xìng chún yú gōng fēng zài zhōu yì jīn shān dōng shěng ān qiū xiàn, jiàn lì zhōu guó, yīn wèi jū gōng jué, shì chēng zhōu gōng. chūn qiū shí qī yǒu zhōu gōng shí, wáng guó yú qǐ, zhōu guó gōng zú dìng jū yú chún yú chéng jīn ān qiū xiàn dōng běi, yuán wèi zhōu guó dū chéng, hòu lái fù guó, míng chún yú guó, réng wèi gōng jué, chéng wéi chūn qiū shí qī de xiǎo guó zhī yī. wáng guó hòu, qí zú rén yǐ yuán guó míng mìng xìng, chēng chún yú shì. dào táng dài zhōng qī, táng xiàn zōng míng lǐ chún, chún yú xìng de" chún" zì yǔ" chún" zì tóng yīn, suì zài bì huì zhī liè, nǎi qù chún wèi yú xìng. wǔ dài yǐ hòu, yǒu yú xìng huī fù zǔ xìng, réng fù xìng chún yú.
出自姜姓,是炎帝的后代,以国名为氏。周武王灭商后,把原夏朝斟灌国姜姓淳于公封在州邑(今山东省安丘县),建立州国,因位居公爵,世称州公。春秋时期有州公实,亡国于杞,州国公族定居于淳于城(今安丘县东北,原为州国都城),后来复国,名淳于国,仍为公爵,成为春秋时期的小国之一。亡国后,其族人以原国名命姓,称淳于氏。到唐代中期,唐宪宗名李纯,淳于姓的“淳”字与“纯”字同音,遂在避讳之列,乃去淳为于姓。五代以后,有于姓恢复祖姓,仍复姓淳于。
strong jiā zú míng rén strong
家族名人
chún yú kūn: zhàn guó shí qí guó wén shì. bó xué duō wén, zhī shí fēng fù, kǒu cái hǎo, shàn yú dá biàn, shuō huà yōu mò huá jī. dāng shí zhū hóu bìng qīn, bǎi guān huāng luàn, chún yú rán yóu shuì yú gè zhū hóu guó zhī jiān, shuō zhī yǐ yǐn, bìng jiàn tīng cóng, yǐ wéi zhū hóu zhǔ kè.
淳于髡:战国时齐国文士。博学多闻,知识丰富,口才好,善于答辩,说话幽默滑稽。当时诸侯并侵,百官荒乱,淳于髥游说于各诸侯国之间,说之以隐,并见听从,以为诸侯主客。
chún yú yuè: zhàn guó shí qí guó bó shì. lǐ sī hé chún yú yuè shì yī duì hǎo xiōng dì, shēn jū xiàng wèi de lǐ sī, wèi le yíng hé qín shǐ huáng tǒng yī yán lùn de xū yào, shàng biǎo fén shū, dāng jí zāo dào tài zǐ lǎo shī bó shì chún yú yuè de fǎn duì. lǐ sī yì shí dào, fén shū zhī yì shì zài bì xíng, què yòu dān xīn xìng gé gěng zhí de chún yú yuè qiáng jiàn rě huò, xiǎng fāng shè fǎ quàn dǎo tā, kě shì chún yú yuè hái shì chù fàn le lǜ lìng. zài lǐ sī de tǎn hù xià, chún yú yuè miǎn yú sǐ zuì, gé zhí huí xiāng. wèi le bǎo hù chǔ jūn, zài huí xiāng lù shàng, tā yòu wèi fú sū dài yán, qì xuè shàng biǎo, jiàn zǔ fén shū, zhōng yú zhāo lái shā shēn zhī huò. zài xíng chǎng shàng, jiān xíng guān lǐ sī hé sǐ qiú chún yú yuè hù tǔ xīn shēng, chǎn míng gè zì de rén shēng guān. chún yú yuè shě shēng qǔ yì, yǔ shī shū gòng cún wáng, sǐ dé tǎn rán lǐ sī bǎo zhù le lù wèi, què zāo shòu tiān xià dú shū rén de tuò mà.
淳于越:战国时齐国博士。李斯和淳于越是一对好兄弟,身居相位的李斯,为了迎合秦始皇统一言论的需要,上表焚书,当即遭到太子老师、博士淳于越的反对。李斯意识到,焚书之议势在必行,却又担心性格耿直的淳于越强谏惹祸,想方设法劝导他,可是淳于越还是触犯了律令。在李斯的袒护下,淳于越免于死罪,革职回乡。为了保护储君,在回乡路上,他又为扶苏代言,泣血上表,谏阻焚书,终于招来杀身之祸。在刑场上,监刑官李斯和死囚淳于越互吐心声,阐明各自的人生观。淳于越舍生取义,与诗书共存亡,死得坦然;李斯保住了禄位,却遭受天下读书人的唾骂。
chún yú liàng: zì sī míng, nán cháo chén chē qí jiāng jūn. qí xiān jì běi rén, shì jū jīng shī. fù wén chéng, shì liáng wèi jiàng shuài, guān zhì guāng liè jiāng jūn liáng zhōu cì shǐ. chún yú liàng shǎo shàn zì jū chǔ, wěi zī róng, yǒu gàn lüè, biàn gōng mǎ. liáng yuán dì wèi jīng zhōu cì shǐ, wén chéng fèn liàng rén mǎ, lìng wǎng shì yān. qǐ jiā xiāng dōng wáng guó cháng shì, jiān xī zhōng láng fǔ zhōng bīng cān jūn. lèi qiān fǔ zuǒ cháng jiān zhōng bīng zhí bīng zhě shí yú zài, bīng jiǎ shì zú, shèng yú fǔ zhōng. jīng yōng zhī jiè, mán zuǒ shù fǎn, shān shuài wén dào qī jī wèi biān huàn, zhōng bīng wáng sēng biàn zhēng zhī, pín zhàn bù lì, qiǎn liàng zhù zhī. liàng zhì, yǔ sēng biàn bìng lì, dà pò dào qī, zhǎn qí qiú zhǎng, fú lǔ wàn jì. yǐ gōng fēng guǎng jìn xiàn nán, yì
淳于量:字思明,南朝陈车骑将军。其先济北人,世居京师。父文成,仕梁为将帅,官至光烈将军、梁州刺史。淳于量少善自居处,伟姿容,有干略,便弓马。梁元帝为荆州刺史,文成分量人马,令往事焉。起家湘东王国常侍,兼西中郎府中兵参军。累迁府佐、常兼中兵、直兵者十馀载,兵甲士卒,盛于府中。荆、雍之界,蛮左数反,山帅文道期积为边患,中兵王僧辩征之,频战不利,遣量助之。量至,与僧辩并力,大破道期,斩其酋长,俘虏万计。以功封广晋县男,邑
sān bǎi hù, shòu fú líng tài shǒu. lì wèi xīn xīng wǔ níng èr jùn tài shǒu.
三百户,授涪陵太守。历为新兴、武宁二郡太守。
chún yú gōng: zì yì sūn, dōng hàn běi hǎi chún yú rén, qīng jìng bù mù róng lì. tā de gē ge bèi dào zéi lǔ qù, jiāng yào bèi pēng, tā yāo qiú tì gē ge sǐ, dào zéi hěn gǎn dòng, bǎ tā men xiōng dì èr rén dōu fàng le. chún yú gōng zài jiā bù yuàn chū mén, cháo tíng bài tā wèi yì láng zhī shì zhōng. chún yú gōng de gē ge chún yú chóng sǐ hòu, chún yú gōng qīn zì fǔ yǎng gē ge liú xià de ér zi, tā jiào zhí ér dú shū xué xí, zhí ér rú guǒ zuò cuò liǎo shì, chún yú gōng jiù yòng gùn zi dǎ zì jǐ yǐ gǎn huà zhí ér. zhí ér kàn le fēi cháng cán kuì, bìng qiě gǎi zhèng zì jǐ de cuò wù.
淳于恭:字益孙,东汉北海淳于人,清净不慕荣利。他的哥哥被盗贼虏去,将要被烹,他要求替哥哥死,盗贼很感动,把他们兄弟二人都放了。淳于恭在家不愿出门,朝廷拜他为议郎之侍中。淳于恭的哥哥淳于崇死后,淳于恭亲自抚养哥哥留下的儿子,他教侄儿读书学习,侄儿如果做错了事,淳于恭就用棍子打自己以感化侄儿。侄儿看了非常惭愧,并且改正自己的错误。
chún yú zhǎng: zì zi hóng, xī hàn wèi jùn yuán chéng jīn hé běi shěng dà míng rén. qí fù zú suī wú quán shì, dàn mǔ zú shí fēn xiǎn hè: qí yí niáng wáng zhèng jūn, shì yuán dì liú shì de huáng hòu, chéng dì liú áo de huáng tài hòu qí dà jiù wáng fèng shì dà sī mǎ dà jiàng jūn èr jiù wáng tán sān jiù wáng shāng sì jiù wáng lì wǔ jiù wáng gēn hé liù jiù wáng féng, yě yú tóng yì tiān fēn bié bèi fēng wèi píng ā hóu chéng dū hóu hóng yáng hóu qǔ yáng hóu hé shāng píng hóu, yī shí yǒu" wǔ hóu" de shèng míng. jī yú cǐ, tā 20 lái suì biàn dāng shàng le huáng mén láng, kě yǐ chū rù yú gōng tíng zhī zhōng, wǎng lái yú xiǎn guì zhī jiān. cóng cǐ, tā jié jìn ē yú fèng chéng zhī néng shì, qiān fāng bǎi jì dì jiē jìn hé tǎo hǎo chéng dì, jiàn jiàn qǔ de le chéng dì de xìn rèn, hěn kuài shēng wèi wèi wèi, chéng wéi jiǔ qīng zhī yī.
淳于长:字子鸿,西汉魏郡元城(今河北省大名)人。其父族虽无权势,但母族十分显赫:其姨娘王政君,是元帝刘奭的皇后,成帝刘鷔的皇太后;其大舅王凤是大司马、大将军;二舅王谭、三舅王商、四舅王立、五舅王根和六舅王逢,也于同一天分别被封为平阿侯、成都侯、红阳侯、曲阳侯和商平侯,一时有"五侯"的盛名。基于此,他20来岁便当上了黄门郎,可以出入于宫廷之中,往来于显贵之间。从此,他竭尽阿谀奉承之能事,千方百计地接近和讨好成帝,渐渐取得了成帝的信任,很快升为卫尉,成为九卿之一。
chún yú dàn: hòu wèi shí shǔ hàn rén. tā de fù qīn xìng zōng wèi nán ān tài shǒu. tā shí èr suì shí suí fù qīn qián wǎng yáng zhōu, dàn zài lù shàng qí fù bèi dào zéi suǒ hài, tā bèi gǎn āi shāng, shì yào fèn fā, qīng zī cái jié jiāo bīn kè, bàn yuè nèi suì dé fù chóu, pò zéi fán wén chì děng. guān zhōng liáng zhōu cì shǐ.
淳于诞:后魏时蜀汉人。他的父亲兴宗为南安太守。他十二岁时随父亲前往扬州,但在路上其父被盗贼所害,他倍感哀伤,誓要奋发,倾资财结交宾客,半月内遂得复仇,破贼樊文炽等。官终梁州刺史。
chún yú fén: wèi táng lǐ gōng zuǒ zhe nán kē tài shǒu chuán zhōng de gù shì rén wù, xù shù zhǔ rén gōng chún yú fén yǔ èr yǒu jiǔ zuì rù mèng, zài dà huái ān guó zhāo fù mǎ, rèn tài shǒu, xuān hè yī shí, hòu yīn zhàn bài, gōng zhǔ yòu sǐ, guó wáng huái yí, yǒu rén gòu xiàn, bèi sòng huí xiāng, mèng xǐng shí èr yǒu zhèng zài chuáng biān xǐ jiǎo, jí yǐ xū huàn qū zhé de gù shì qíng jié, fěng cì chén mí shì lù dí shì rén, jiē lù le fēng jiàn guān chǎng hù xiāng qīng yà de qíng kuàng.
淳于棼:为唐李公佐著《南柯太守传》中的故事人物,叙述主人公淳于棼与二友酒醉、入梦,在大槐安国招驸马,任太守,煊赫一时,后因战败,公主又死,国王怀疑,有人构陷,被送回乡,梦醒时二友正在床边洗脚,即以虚幻曲折的故事情节,讽刺沉迷仕禄的士人,揭露了封建官场互相倾轧的情况。
chún yú lǎng: táng dài huáng xiàn rén, chún yú nán zhī dì, wǔ dé nián jiān suí xiōng nán rù cháo, yīn yǐ zuǒ mìng, guān cài yáng lá shǐ hòu zǎi xiàng, fēng yān guó gōng.
淳于朗:唐代黄县人,淳于难之弟,武德年间随兄难入朝,因以佐命,官菜阳剌史、后宰相,封燕国公。
chún yú nán: huáng xiàn rén, suí shí jù shǒu wén dēng. táng xìng jiàng táng, wén dēng suì shēng wèi zhōu, yǐ nán wéi cì shǐ, fēng jìn guó gōng.
淳于难:黄县人,隋时据守文登。唐兴降唐,文登遂升为州,以难为刺史,封晋国公。
chún yú yì: shān dōng rén, hàn dài míng yī, shì qí wèi tài cāng zhǎng, shì chēng wéi tài cāng gōng huò cāng gōng. shǎo xǐ yī shù, hòu wéi rén zhì bìng, jué shēng sǐ duō yàn. wén dì shí, yīn gù huò zuì, dāng chù ròu xíng, qí nǚ tí yíng shàng shū, yuàn yǐ shēn rù gōng wèi bì, dài fù shú zuì, wén dì bēi qí xiào xīn, yīn fèi ròu xíng.
淳于意:山东人,汉代名医,仕齐为太仓长,世称为太仓公或仓公。少喜医术,后为人治病,决生死多验。文帝时,因故获罪,当处肉刑,其女缇萦上书,愿以身入宫为婢,代父赎罪,文帝悲其孝心,因废肉刑。
chún yú tí yíng: hàn dài míng yī chún yú yì zhī nǚ, tā de fù qīn yī dào hěn hǎo, yīn bèi háo shāng wū gào, pàn xià ròu xíng de zhòng zuì. tí yíng zhǔ dòng suí fù qīn jìn jīng, shàng shū cháo tíng, bìng zì yuàn xiàn shēn wéi nú, dǐ shú fù qīn de xíng fá. hàn wén dì bèi tā de xiào xīn suǒ gǎn dòng, zhōng yú xià lìng shè miǎn qí fù, bìng fèi chú le ròu xíng de fǎ lìng.
淳于缇萦:汉代名医淳于意之女,她的父亲医道很好,因被豪商诬告,判下肉刑的重罪。缇萦主动随父亲进京,上书朝廷,并自愿献身为奴,抵赎父亲的刑罚。汉文帝被她的孝心所感动,终于下令赦免其父,并废除了肉刑的法令。
strong qiān xǐ fēn bù strong
迁徙分布
quē chún yú xìng zài dà lù hé tái wān méi yǒu liè rù bǎi jiā xìng qián yī bǎi wèi. shàng gǔ zhōu wǔ wáng jiàn lì zhōu cháo hòu, jiāng yuǎn gǔ shí de yán dì de hòu dài rén, fēng yú zhōu yì, ràng tā men jiàn lì le zhōu guó. hái tóng shí fēng wèi gōng jué, yú shì zhōu guó de jūn zhǔ jiù chēng wéi zhōu gōng. zhōu guó nà dì fāng, jiù zài xiàn jīn shān dōng shěng ān qiū xiàn. ān qiū xiàn de dōng běi biān, zhì jīn hái yǒu gè chún yú chéng, zhè gè chún yú chéng, yuán lái jiù shì zhōu guó de dū chéng. zhōu guó jīng yí dù wáng guó yòu fù guó, fù guó hòu jiù chēng wéi chún yú guó. zài yǐ hòu, chún yú guó de gōng zú hòu dài jiù yǐ guó míng wéi xìng le. chún yú shì wàng zú jū qí jùn jīn shān dōng shěng lín zī xiàn yí dài. hòu lái yīn xǐ qiān, yǒu de yú hé nèi jùn wèi wàng zú jīn hé nán shěng xī bù huáng hé yǐ běi yí dài.
(缺)淳于姓在大陆和台湾没有列入百家姓前一百位。上古周武王建立周朝后,将远古时的炎帝的后代人,封于州邑,让他们建立了州国。还同时封为公爵,于是州国的君主就称为州公。州国那地方,就在现今山东省安丘县。安丘县的东北边,至今还有个淳于城,这个淳于城,原来就是州国的都城。州国经一度亡国又复国,复国后就称为淳于国。再以后,淳于国的公族后代就以国名为姓了。淳于氏望族居齐郡(今山东省临淄县一带)。后来因徙迁,有的于河内郡为望族(今河南省西部黄河以北一带)。