strong lì shǐ lái yuán strong
历史来源
hán yuán chū
「韩」源出 ;
yī chū zì jī xìng. yǐ yì wèi shì. jù tōng zhì. shì zú lüè suǒ zài, zhōu chéng wáng fēn fēng qí dì shū yú yú táng yì shān xī yì chéng . yīn lín jìn shuǐ, shū yú zhī zǐ xiè yīn xiè jì wèi hòu, chēng wéi jìn hóu. jìn mù hóu zhī sūn bì wàn shòu fēng yú hán yuán xiá xī hán chéng , qí hòu zhú yǒu hán shì.
一 ; 出自「姬」姓。以邑为氏。据《通志。氏族略》所载,周成王分封其第叔虞于唐邑 (山西翼城 )。因邻晋水,叔虞之子燮( 音 谢 )继位后,称为晋侯。晋穆侯之孙毕万受封于韩原 ( 陜西韩城 ),其后逐有韩氏。
èr yǐ guó wèi shì. zhàn guó qī xióng zhī yī yǒu hán guó, sān jiā fēn jìn yǐ hòu, yú qián 403 nián yóu zhōu wēi liè wáng chéng rèn wéi zhū hóu, jiàn dū yáng dí jīn hé nán xīn zhèng xiàn . qián 230 nián, hán guó bèi qín guó gōng miè. guó zú hòu rén yǒu de yǐ hán wèi shì.
二 ; 以国为氏。战国七雄之一有韩国,三家分晋以后,于前403年由周威烈王承认为诸侯,建都阳翟 ( 今河南新郑县 )。前 230 年,韩国被秦国攻灭。国族后人有的以「韩」为氏。
sān jù wèi shū guān shì zhì suǒ zài, běi wèi yǒu dài běi sān zì xìng chū dà hàn shì, hòu gǎi wéi hàn zì shàn xìng hán shì.
三 ; 据《魏书.官氏志》所载,北魏有代北三字姓「出大汗」氏,后改为汉字单姓「韩」氏。
strong jiā zú míng rén strong
家族名人
hán fēi ? qián 234
韩非 (?~前234)
zhàn guó shí hán guó de zhū gōng zǐ zhī yī. xǐ xíng míng fǎ shù zhī xué, ér guī běn yú huáng lǎo, wéi rén kǒu chī ér bù néng liú lì dì biàn shuō, yǔ lǐ sī tóng shòu yè yú xún qīng. céng yǐ shū jiàn hán wáng ér bú jiàn yòng, yú shì fā fèn zhù shū wǔ shí yú piān, hào wèi hán fēi zǐ. wén zhāng jùn yán qiào shēn, jí fǎ jiā zhī dà chéng. hòu qín wáng gōng hán, hán wáng qiǎn fēi shǐ qín, wèi lǐ sī suǒ zèn, xià yù ér sǐ.
战国时韩国的诸公子之一。喜刑名法术之学,而归本于黄老,为人口吃而不能流利地辩说,与李斯同受业于荀卿。曾以书谏韩王而不见用,于是发愤著书五十余篇,号为韩非子。文章峻严峭深,集法家之大成。后秦王攻韩,韩王遣非使秦,为李斯所谮,下狱而死。
hán xìn ? qián 196
韩信 (?~前196)
huái yīn rén, nián qīng shí céng rěn shào nián kuà xià zhī rǔ, hòu zhù hàn gāo zǔ fá wèi jǔ zhào jiàng yàn pò qí, fēng wèi qí wáng, hòu xǐ fēng chǔ wáng, gāo zǔ yí qí bèi pàn, wěi zuò yún mèng zhī huì, qín zhì xián yáng, jiàng fēng huái yīn hóu, zhōng wèi lǚ hòu suǒ shā.
淮阴人,年轻时曾忍少年胯下之辱,后助汉高祖伐魏、举赵、降燕、破齐,封为齐王,后徙封楚王,高祖疑其背叛,伪作云梦之会,擒置咸阳,降封淮阴侯,终为吕后所杀。
hán yù 768 824
韩愈 (768~824)
zì tuì zhī, táng hé yáng rén. tōng liù jīng bǎi jiā zhī xué, chóng rú pì fó lǎo, wén zhāng zì chéng yī jiā, wèi hòu shì zhì gǔ wén zhě suǒ qǔ fǎ. guān zhì lì bù shì láng. zǔ xiān shì jū chāng lí, yīn cǐ zì chēng wéi chāng lí hán yù. zú shì wén, sòng dài yuán fēng nián jiān zhuī fēng wèi chāng lí bó, shì chēng wéi hán chāng lí. mén rén biān cì qí shī wén wèi chāng lí xiān shēng jí.
字退之,唐河阳人。通六经百家之学,崇儒辟佛老,文章自成一家,为后世治古文者所取法。官至吏部侍郎。祖先世居昌黎,因此自称为昌黎韩愈。卒谥文,宋代元丰年间追封为昌黎伯,世称为「韩昌黎」。门人编次其诗文为昌黎先生集。
hán xiāng zǐ
韩湘子
táng cháo hán yù de zhí zi. shēng xìng fàng dàng bù jū, bù hǎo dú shū, shì chuán qí xué dào chéng xiān, wèi bā xiān zhī yī. cháng yú chū dōng jì jié lìng mǔ dān kāi huā shù sè, yòu cháng lìng jù pén fù tǔ, qǐng kè kāi huā. jiàn táng duàn chéng shì yǒu yáng zá zǔ juǎn shí jiǔ guǎng dòng zhí zhī sì. huò chēng wéi hán xiāng.
唐朝韩愈的侄子。生性放荡不拘,不好读书,世传其学道成仙,为八仙之一。尝于初冬季节令牡丹开花数色,又尝令聚盆覆土,顷刻开花。见唐˙段成式˙酉阳杂俎˙卷十九˙广动植之四。或称为「韩湘」。
hán shì zhōng 1089 1151
韩世忠 (1089~1151)
zì liáng chén, sòng yán ān rén. gāo zōng shí, píng miáo fù liú zhèng yàn zhī luàn, pò jīn wù shù yú huáng tiān dàng, míng zhòng dāng shí, chēng wéi zhōng xīng dì yī gōng chén. hòu yǐ qín huì zhǔ hé, bà qí bīng bǐng, nǎi kǒu bù tán bīng, yǐn jū xī hú, zì hào qīng liáng jū shì. zú shì zhōng wǔ, xiào zōng zhuī fēng qí wáng.
字良臣,宋延安人。高宗时,平苗傅、刘正彦之乱,破金兀朮于黄天荡,名重当时,称为中兴第一功臣。后以秦桧主和,罢其兵柄,乃口不谈兵,隐居西湖,自号清凉居士。卒谥忠武,孝宗追封蕲王。
hán tuō zhòu 1151 1207
韩侂冑 (1151~1207)
zì jié fū, sòng ān yáng rén, hán qí de zēng sūn. níng zōng shí zhuān quán shí yú nián, guān zhì píng zhāng jūn guó shì. zhuān hèng zì sì, chì lǐ xué wèi wěi xué, shǐ zhū xī děng rén jūn huò zuì. hòu yù lì gōng yǐ zì gù, nǎi běi fá jīn rén, zhōng bīng bài bèi zhǎn shǒu.
字节夫,宋安阳人,韩琦的曾孙。宁宗时专权十余年,官至平章军国事。专横恣肆,斥理学为伪学,使朱熹等人均获罪。后欲立功以自固,乃北伐金人,终兵败被斩首。
strong dì wàng fēn bù strong
地望分布
jiāng xī yù zhāng jùn.
江西豫章郡。