strong lì shǐ lái yuán strong
历史来源
huáng yuán chū
「黄」源出 ;
yī chū zì yíng xìng. yǐ guó wèi shì. jù zhū jì xiào yì huáng shì zú pǔ suǒ zài, huáng shì wèi yíng xìng shí sì shì zhī yī. gǔ dài huáng guó zài jīn hé nán huáng chuān. hòu bèi chǔ guó suǒ miè, zǐ sūn sǎn jū sì fāng, yǐ guó míng wéi shì.
一 ; 出自「嬴」姓。以国为氏。据《诸暨孝义黄氏族谱》所载,黄氏为嬴姓十四氏之一。古代黄国在今河南潢川。后被楚国所灭,子孙散居四方,以国名为氏。
èr gǔ dài nán fāng mán zú yǒu huáng xìng. zài guǎng xī nán níng yí dài.
二 ; 古代南方蛮族有黄姓。在广西南宁一带。
strong jiā zú míng rén strong
家族名人
huáng xiē
黄歇
yóu xué bó wén, chǔ kǎo liè wáng yǐ zhī wèi xiāng, fēng wèi chūn shēn jūn. xiāng chǔ èr shí yú nián, shí kè sān qiān duō rén. qǔ lǐ yuán zhī mèi, zhī qí yǒu yùn, nà yú kǎo liè wáng, shēng yōu wáng. hòu lǐ yuán yòng shì, jì chūn shēn jūn, suì fú sǐ shì yú jí mén cì shā zhī.
游学博闻,楚考烈王以之为相,封为春申君。相楚二十余年,食客三千多人。娶李园之妹,知其有孕,纳于考烈王,生幽王。后李园用事,忌春申君,遂伏死士于棘门刺杀之。
huáng chū píng huáng dà xiān
黄初平(黄大仙)
huáng bà qián? qián 51
黄霸 (前?~前51)
zì cì gōng, xī hàn huái yáng yáng xià rén. shǎo xué lǜ lìng, wǔ dì mò, bǔ shì láng yè zhě, lì hé nán tài shǒu chéng, shí lì shàng yán kù, ér bà wéi zhèng kuān hé. cháng cóng jīng xué jiā xià gēng shèng zhì shàng shū. guān zhì chéng xiàng, fēng jiàn chéng hóu, zú shì dìng.
字次公,西汉淮阳阳夏人。少学律令,武帝末,补侍郎谒者,历河南太守丞,时吏尚严酷,而霸为政宽和。尝从经学家夏庚胜治尚书。官至丞相,封建成侯,卒谥定。
huáng tíng jiān 1045 1105
黄庭坚 (1045~1105)
zì lǔ zhí, hào shān gǔ dào rén, yòu hào fú wēng, sòng fēn níng jīn jiāng xī xiū shuǐ xiàn rén. yǔ zhāng lěi cháo bǔ zhī qín guān hé chēng sū mén sì xué shì. gōng shī, wèi jiāng xī shī pài de kāi chuàng rén, bìng shàn xíng cǎo shū. zhe yǒu shān gǔ nèi jí wài jí bié jí cí děng.
字鲁直,号山谷道人,又号涪翁,宋分宁(今江西修水县)人。与张耒、晁补之、秦观合称苏门四学士。工诗,为江西诗派的开创人,并擅行、草书。着有山谷内集、外集、别集、词等。
huáng cháo ? 884
黄巢 (?~884)
táng cáo zhōu rén. chū shēn yán shāng, jī cái jù zhòng, yóu hǎo shōu liú wáng mìng zhī tú. táng yì zōng yǐ lái, yīn huáng shì shē chǐ guò dù, fù shuì chén zhòng, jiā shang lián nián fā shēng shuǐ hàn zāi, suì zhì mín bù liáo shēng, dào fěi qún qǐ. xī zōng gàn fú yuán nián gōng yuán 874, wáng xiān zhī lǜ dào fěi qǐ shì, yì nián huáng cháo qǐ bīng xiǎng yìng, gàn fú wǔ nián wáng xiān zhī bài sǐ yú hú běi, huáng cháo bèi tuī jǔ wèi chōng tiān dà jiàng jūn, lǜ zhòng gōng lüè jiāng zhè mǐn yuè děng dì, guǎng míng yuán nián gōng yuán 880 xiàn luò yáng cháng ān, xī zōng táo bèn chéng dū, cháo zì hào wèi dì, guó hào dà qí. táng yǐ guān jué lǒng luò lǐ kè yòng xiāng yuán, dà bài huáng cháo, cháo zì wěn shēn wáng, wéi hài shí nián de huáng cháo zhī luàn shǐ gào jié shù, shǐ chēng wéi huáng cháo zhī luàn.
唐曹州人。出身盐商,积财聚众,尤好收留亡命之徒。唐懿宗以来,因皇室奢侈过度,赋税沉重,加上连年发生水﹑旱灾,遂致民不聊生,盗匪群起。僖宗干符元年(公元874),王仙芝率盗匪起事,翌年黄巢起兵响应,干符五年王仙芝败死于湖北,黄巢被推举为冲天大将军,率众攻掠江﹑浙﹑闽﹑粤等地,广明元年(公元880)陷洛阳、长安,僖宗逃奔成都,巢自号为帝,国号大齐。唐以官爵笼络李克用相援,大败黄巢,巢自刎身亡,为害十年的黄巢之乱始告结束,史称为黄巢之乱。
huáng dào pó
黄道婆
yuán cháo shí shàn yú fǎng zhī jì shù de nǚ gōng yì jiā. céng suí yá zhōu lí zú xué xí fǎng zhī jì shù, xué chéng hòu fǎn xiāng cóng shì fǎng zhī gōng zuò, cù chéng mián fǎng zhī yè de jìn bù, shǐ yuán míng yǐ hòu de sōng jiāng xì bù wén míng yú sì fāng. fǎng zhī yè zhě suì lì cí jì zhī, yǐ gǎn qí gōng. yì chēng wéi huáng pó.
元朝时擅于纺织技术的女工艺家。曾随崖州黎族学习纺织技术,学成后返乡从事纺织工作,促成棉纺织业的进步,使元明以后的松江细布闻名于四方。纺织业者遂立祠祭之,以感其功。亦称为黄婆。
strong dì wàng fēn bù strong
地望分布
hú běi jiāng xià jùn, xiá xī lì yáng jùn, níng xià ān dìng jùn, hú běi fáng líng jùn, hú běi hàn dōng jùn, hé běi shàng gǔ jùn, ān huī jiāo jùn.
湖北江夏郡,陜西栎阳郡,宁夏安定郡,湖北房陵郡,湖北汉东郡,河北上谷郡,安徽焦郡。