strong lì shǐ lái yuán strong
历史来源
chū zì mǐ xìng, chūn qiū shí chǔ guó yǒu shàng guān dài fū, qí hòu yǐ yì míng wéi shì. chūn qiū shí, chǔ huái wáng fēng tā de xiǎo ér zi lán wèi shàng guān yì jīn hé nán shěng huá xiàn dōng nán dài fū, zi lán de hòu dài zǐ sūn suì yǐ yì míng wéi xìng, chēng shàng guān shì.
出自芈姓,春秋时楚国有上官大夫,其后以邑名为氏。春秋时,楚怀王封他的小儿子兰为上官邑(今河南省滑县东南)大夫,子兰的后代子孙遂以邑名为姓,称上官氏。
strong jiā zú míng rén strong
家族名人
shàng guān jié: hàn cháo rén, wǔ dì shí rèn tài pú. wǔ dì lín zhōng shí, rèn shàng guān jié wèi zuǒ jiāng jūn, yǔ huò guāng tóng shòu yí zhào fǔ zuǒ shǎo zhǔ, fēng wèi ān yáng hóu. hòu lái shàng guān jié mì móu yù fèi zhāo dì, dàn shì qíng bài lù, bèi zhū zú miè.
上官桀:汉朝人,武帝时任太仆。武帝临终时,任上官桀为左将军,与霍光同受遗诏辅佐少主,封为安阳侯。后来上官桀密谋欲废昭帝,但事情败露,被诛族灭。
shàng guān yí: zì yóu sháo yuē 608664, táng cháo shī rén, yóu qí shàn yú zuò wǔ yán shī, zài jì qiǎo shàng dú shù yī zhì, xǔ duō rén dōu hěn zàn shǎng, yě yǒu rén mó fǎng tā de zhè zhǒng wǔ yán shī. dāng shí zhè zhǒng xiě fǎ chēng wéi" shàng guān tǐ". shàng guān yí jǔ wèi jìn shì hòu zuò guān, dàn yīn fǎn duì wǔ zé tiān ér yuān sǐ yù zhōng.
上官仪:字游韶(约608-664),唐朝诗人,尤其善于做五言诗,在技巧上独树一帜,许多人都很赞赏,也有人模仿他的这种五言诗。当时这种写法称为“上官体”。上官仪举为进士后做官,但因反对武则天而冤死狱中。
shàng guān jì: hào huì ān, táng xī zōng gān fú mò zhèn jiāng, yǔ qí zi shàng guān lán jiǎo huáng cháo jù zhàn sǐ, fēng zèng zhōng yǒng jiāng jūn, chì jiàn zhuān cí míng" huì ān cí".
上官洎:号惠安,唐僖宗乾符末镇将,与其子上官兰剿黄巢俱战死,封赠忠勇将军,敕建专祠名“惠安祠”。
shàng guān níng: zì chéng shū, shào wǔ rén. sòng dài wén shì, qìng lì èr nián 1042 nián jǔ wèi jìn shì ér zuò guān, wéi rén gāng zhèng chún zhí, bù shòu kuì zèng, shàn jué yí àn, yǒu zhèng shēng. tā de ér zi shàng guān jūn, sūn zi shàng guān huī dōu jǔ wèi jìn shì.
上官凝:字成叔,邵武人。宋代文士,庆历二年(1042年)举为进士而做官,为人刚正纯直,不受馈赠,善决疑案,有政声。他的儿子上官均,孙子上官恢都举为进士。
shàng guān jūn: zì yàn héng, sòng xī níng sān nián 1070 nián jìn shì. cè shì shí kǎo guān lǚ dà lín sū shì nǐ qí dì yī, yǐ cè zhōng dǐ xīn fǎ wǔ wáng ān shí, suì gǎi dì èr. lì guān guāng lù sì chéng jiān chá yù shǐ lóng tú gé shì zhì, zèng zǐ jīn guāng lù dài fu. zhe yǒu qū lǐ jiǎng yì èr juǎn guǎng líng wén jí wǔ shí juǎn děng.
上官均:字彦衡,宋熙宁三年(1070年)进士。策试时考官吕大临、苏轼拟其第一,以策中诋新法忤王安石,遂改第二。历官光禄寺丞、监察御史、龙图阁侍制,赠紫金光禄大夫。著有《曲礼讲义》二卷、《广陵文集》五十卷等。
shàng guān yīn: zì zhòng yōng, zhèng hé èr nián jìn shì. shàng shū lì bù yuán wài láng. zhe yǒu shàng shū xiǎo zhuàn lùn mèng lüè jiě shǐ tǒng shǐ zhǐ děng.
上官音:字仲雍,政和二年进士。尚书吏部员外郎。著有《尚书小传》、《论孟略解》、《史统》、《史旨》等。
shàng guān huī: zì hóng zhōng, sòng yuán fēng wǔ nián jìn shì, lì zhī shēn zhōu nán jiàn zhōu huī zhōu. hú ān guó shàng shū zǎi xiàng, yán qí ān lì shì wù, duān zhòng yǒu shǒu, suì yǔ yáng shí tóng jiàn yú cháo. guān zhì zhōng dài fū.
上官恢:字闳中,宋元丰五年进士,历知深州、南剑州、徽州。胡安国上书宰相,言其谙历世务,端重有守,遂与杨时同荐于朝。官至中大夫。
shàng guān zhōu: zì wén zuǒ, hào zhú zhuāng. cháng tīng jīn fú jiàn shěng cháng tīng rén. bù yī. yǔ chá shèn xíng lí shì hóng yǒu shàn. shàn huà shān shuǐ, yān fēng mí màn, mò yūn kě guān. chá shèn xíng tí qí luó fú shān tú, yǒu" shàng guān shān rén jīn hǔ tóu" zhī jù, qí tuī xǔ kě wèi dào yǐ. rén wù shén qíng xiāo sǎ, yú táng yín chóu yīng zhī wài, bié shù yī zhì. kān wǎn xiào táng huà chuán, suǒ huà gǔ jīn míng rén, gè jù shén tài. zhāng pǔ shān gēng wèi qí yǒu bǐ wú mò, shàng wèi tuō mǐn jiē yě, rén wù gōng fū lǎo dào, yì wèi chāo yì. shì fēi què lùn. jiān jīng zhuàn kè, néng shī. zhe wǎn xiào táng shī jí. nián zhì bā shí wǔ shàng zuò tái gé fēng shēng yuán.
上官周:字文佐,号竹庄。长汀(今福建省长汀)人。布衣。与查慎行、黎士弘友善。善画山水,烟风弥漫,墨晕可观。查慎行题其罗浮山图,有“上官山人今虎头”之句,其推许可谓到矣。人物神情潇洒,于唐寅、仇英之外,别树一帜。刊晚笑堂画传,所画古今名人,各具神态。张浦山(庚)谓其有笔无墨,尚未脱闽皆也,人物工夫老到,亦未超逸。似非确论。兼精篆刻,能诗。著晚笑堂诗集。年至八十五尚作台阁风声圆。
shàng guān wǎn ér: shàng guān yí zhī sūn nǚ. shàng guān yí fù zǐ yīn fǎn duì wǔ zé tiān zhí zhèng bèi shā, wǎn ér yǔ mǔ qīn bèi pèi rù gōng tíng. wǎn ér biàn huì néng wén, xí lì shì, wǔ hòu ài zhī, bài jié yú nǚ guān míng, bǐng jī zhèng. tā 14 suì qǐ jiù wèi wǔ zé tiān cǎo nǐ zhào lìng. zhōng zōng lǐ xiǎn jí wèi hòu, tā bèi lì wèi zhāo róng, zhǎng guǎn wén xué yīn yuè, jīng cháng wèi huáng hòu hé gōng zhǔ zuò shī, wéi hòu duó quán shī bài hòu, bèi zhǎn yú qí xià, shí nián 46 suì.
上官婉儿:上官仪之孙女。上官仪父子因反对武则天执政被杀,婉儿与母亲被配入宫廷。婉儿辩慧能文,习吏事,武后爱之,拜婕妤(女官名),秉机政。她14岁起就为武则天草拟诏令。中宗李显即位后,她被立为昭容,掌管文学音乐,经常为皇后和公主作诗,韦后夺权失败后,被斩于旗下,时年46岁。
shàng guān huàn rán: zì wén zhī, sòng lǐ zōng chún yòu yuán nián 1241 nián jìn shì, lì guān zhì cháo fèng dài fū sī nóng chéng yòu sī láng. rù shì 30 yú nián, jiā wú yú zī.
上官涣然:字文之,宋理宗淳祐元年(1241年)进士,历官至朝奉大夫、司农丞、右司郎。入仕30余年,家无余资。
shàng guān huàn yǒu: zì yuán zhī, sòng níng zōng jiā dìng yuán nián 1208 nián jìn shì. lì zhī zhēn zhōu chí zhōu shàng shū zuǒ láng dà lǐ qīng yòu wén diàn xiū zhuàn cháo yì dài fū děng.
上官涣酉:字元之,宋宁宗嘉定元年(1208年)进士。历知真州、池州、尚书佐郎、大理卿、右文殿修撰、朝议大夫等。
strong qiān xǐ fēn bù strong
迁徙分布
quē shàng guān xìng zài dà lù hé tái wān méi yǒu liè rù bǎi jiā xìng qián yī bǎi wèi. shàng guān yuán yú mǐ xìng, shì yǐ guān zhí mìng míng de fù xìng. cóng yuán hé xìng zuǎn hé táng shū zǎi xiàng shì xì biǎo shàng de jì zǎi kě zhī, shàng guān shì de dé xìng shǐ zǔ, shì chūn qiū shí dài chǔ guó zhuāng wáng de shǎo zǐ zi lán. zhè wèi gōng zǐ lán, guān bài shàng guān dài fū, yǐ guān wèi wèi shì ér xìng le shàng guān. yī shuō" shàng guān" wèi dì míng, zài jīn hé nán shěng huá xiàn dōng nán, qí gōng zú zhōng rén yǐ fēng yì wèi shì. qín miè liù guó hòu, qiān xǐ chǔ guó gōng zú dà xìng yú guān zhōng, shàng guān shì zé bèi bèi qiān wǎng lǒng xī shàng guī. táng shū zǎi xiàng shì xì biǎo jì zǎi shuō, hàn shí, wèi chōng shí guān zhōng rén kǒu, cháo tíng céng xià lìng jiāng xǔ duō dà xìng qiān wǎng guān zhōng, jī zhōng shàng guān shì bèi qiān wǎng lǒng xī shàng guī. shàng guī, yě jiù shì jīn tiān de gān sù tiān shuǐ, zhè yě zhèng shì yuán zì chǔ guó gōng zú de shàng guān shì zài tiān shuǐ chéng wéi wàng zú de yuán yóu. táng shí, shàng guān shì yǐ chū xiàn yú zhōng yuán de hé nán dì qū, bìng zài hé nán de shǎn zhōu chū rén tóu dì. tài zōng zhēn guān nián jiān de wén xué jiā shàng guān yí, jiù shì shǎn zhōu rén. táng mò fēn rǎo, bī dé zhòng yuán mín zhòng dà jǔ nán qiān, shàng guān shì de xiān rén yě shòu yǐng xiǎng, hěn kuài jiù zài jīn fú jiàn de shào wǔ shēng gēn kāi huā jié guǒ le. shàng guān míng rén, táng yǒu cái nǚ shàng guān wǎn ér, sòng yǒu lóng tú gé yī shuō" shàng guān" wèi dì míng, zài jīn hé nán shěng huá xiàn dōng nán, qí gōng zú zhōng rén yǐ fēng yì wèi shì. qín miè liù guó hòu, qiān xǐ chǔ guó gōng zú dà xìng yú guān zhōng, shàng guān shì zé bèi bèi qiān wǎng lǒng xī shàng guī. táng shū zǎi xiàng shì xì biǎo jì zǎi shuō, hàn shí, wèi chōng shí guān zhōng rén kǒu, cháo tíng céng xià lìng jiāng xǔ duō dà xìng qiān wǎng guān zhōng, jī zhōng shàng guān shì bèi qiān wǎng lǒng xī shàng guī. shàng guī, yě jiù shì jīn tiān de gān sù tiān shuǐ, zhè yě zhèng shì yuán zì chǔ guó gōng zú de shàng guān shì zài tiān shuǐ chéng wéi wàng zú de yuán yóu. táng shí, shàng guān shì yǐ chū xiàn yú zhōng yuán de hé nán dì qū, bìng zài hé nán de shǎn zhōu chū rén tóu dì. táng mò fēn rǎo, bī dé zhòng yuán mín zhòng dà jǔ nán qiān, shàng guān shì de xiān rén yě shòu yǐng xiǎng, hěn kuài jiù zài jīn fú jiàn de shào wǔ shēng gēn kāi huā jié guǒ le. shàng guān zài jīn hé nán huá shěng xiàn dōng nán yí dài. hòu lái wàng zú jū tiān shuǐ jùn, jí jīn gān sù shěng tōng wèi xiàn xī nán.
(缺)上官姓在大陆和台湾没有列入百家姓前一百位。上官源于芈姓,是以官职命名的复姓。从《元和姓纂》和《唐书·宰相世系表》上的记载可知,上官氏的得姓始祖,是春秋时代楚国庄王的少子子兰。这位公子兰,官拜上官大夫,以官为为氏而姓了上官。一说“上官”为地名,在今河南省滑县东南,其公族中人以封邑为氏。秦灭六国后,迁徙楚国公族大姓于关中,上官氏则被被迁往陇西上圭。《唐书·宰相世系表》记载说,汉时,为充实关中人口,朝廷曾下令将许多大姓迁往关中,基中上官氏被迁往陇西上圭。上圭,也就是今天的甘肃天水,这也正是源自楚国公族的上官氏在天水成为望族的缘由。唐时,上官氏已出现于中原的河南地区,并在河南的陕州出人头地。太宗贞观年间的文学家上官仪,就是陕州人。唐末纷扰,逼得中原民众大举南迁,上官氏的先人也受影响,很快就在今福建的邵武生根开花结果了。上官名人,唐有才女上官婉儿,宋有龙图阁一说“上官”为地名,在今河南省滑县东南,其公族中人以封邑为氏。秦灭六国后,迁徙楚国公族大姓于关中,上官氏则被被迁往陇西上圭。《唐书·宰相世系表》记载说,汉时,为充实关中人口,朝廷曾下令将许多大姓迁往关中,基中上官氏被迁往陇西上圭。上圭,也就是今天的甘肃天水,这也正是源自楚国公族的上官氏在天水成为望族的缘由。唐时,上官氏已出现于中原的河南地区,并在河南的陕州出人头地。唐末纷扰,逼得中原民众大举南迁,上官氏的先人也受影响,很快就在今福建的邵武生根开花结果了。上官在今河南滑省县东南一带。后来望族居天水郡,即今甘肃省通渭县西南。