strong lì shǐ lái yuán strong
历史来源
zhāng yuán chū
「张」源出 ;
yī chū zì jī xìng, jù tōng zhì shì zú lüè yǐ zì wèi shì suǒ zài, zhāng shì, shì dài shì jìn, jìn fēn wéi sān, yòu shì dài shì hán, hòu jiàn chéng wàng zú.
一 ; 出自「姬」姓,据《通志.氏族略.以字为氏》所载,张氏,世代仕晋,晋分为三,又世代仕韩,后渐成望族。
èr gǎi xìng, sān guó wèi zhāng liáo yuán xìng niè, gǎi xìng zhāng. yòu sān guó shǔ zhū gě liàng cì nán mán qiú cháng lóng yòu nà wèi zhāng shì.
二 ; 改姓,三国魏张辽原姓「聂」,改姓「张」。又三国蜀诸葛亮赐南蛮酋长龙佑那为「张」氏。
sān zhāng shì zì hàn dài yǐ hòu, rén shù jiàn duō, yǔ dāng shí dào jiào de xīng qǐ yǔ liú xíng yǒu guān. dào jiào zì chēng yuán yǔ huáng dì, ér shèng xíng huáng dì cì xìng zhāng shì de shuō fǎ, dào jiào lǐng xiù rú zhāng jué, zhāng lǔ děng.
三 ; 「张」氏自汉代以后,人数渐多,与当时道教的兴起与流行有关。道教自称源与黄帝,而盛行「黄帝赐姓张氏」的说法,道教领袖如张角,张鲁等。
sì jù yuán hé xìng zuǎn yún huáng dì dì wǔ zǐ qīng yáng shēng huī, wèi gōng zhèng, guān gū xīng, shǐ zhì gōng shǐ, zhǔ sì zhāng xīng, yīn xìng zhāng shì.
四 ; 据《元和姓纂》云 ﹔「黄帝第五子青阳生挥,为弓正,观孤星,始制弓矢,主祀张星,因姓张氏」。
strong jiā zú míng rén strong
家族名人
zhāng yí qián? 309
张仪 (前?~309)
zhàn guó shí wèi rén. xiāng qín huì wáng, yǐ lián héng zhī cè yóu shuì liù guó, shǐ liù guó bèi pàn zòng yuē yǐ shì qín. huì wáng zú, liù guó fù hé zòng yǐ bèi qín, qún chén chán zhī, nǎi qù qín ér wèi wèi xiāng, yī nián hòu zú.
战国时魏人。相秦惠王,以连横之策游说六国,使六国背叛纵约以事秦。惠王卒,六国复合纵以背秦,群臣谗之,乃去秦而为魏相,一年后卒。
zhāng liáng qián ? qián 186
张良 (前 ? - 前 186)
zì zǐ fáng. hàn chū míng chén. běn shì hán guó gōng zǐ, qín miè hán, liáng yù wèi jì hōu chóu, nǎi shǐ rén jī shǐ huáng yú bó làng shā, bù zhōng, suì gèng xìng míng, yǐn yú xià pī, ér shòu tài gōng bīng fǎ yú yí shàng lǎo rén. hòu wèi gāo zǔ cè huà dìng tiān xià, fēng liú hóu, wǎn hǎo huáng lǎo, xué bì gǔ zhī shù. zú shì wén chéng.
字子房。汉初名臣。本是韩国公子,秦灭韩,良欲为觊齁仇,乃使人击始皇于博浪沙,不中,遂更姓名,隐于下邳,而受太公兵法于圯上老人。后为高祖策画定天下,封留侯,晚好黄老,学辟谷之术。卒谥文成。
zhāng dào líng 34 155
张道陵 (34~155)
dào jiào dí zhēn zhèng chuàng jiào zhě, běn míng líng, dōng hàn pèi guó jīn ān huī shěng sù xiàn xī běi rén. yǐ fú shuǐ jìn zhòu fǎ huò rén, cóng xué zhě xū chū wǔ dǒu mǐ, gù shì chēng wǔ dǒu mǐ dào. yì chēng wéi zhāng tiān shī.
道教的真正创教者,本名陵,东汉沛国(今安徽省宿县西北)人。以符水禁咒法惑人,从学者须出五斗米,故世称五斗米道。亦称为张天师。
zhāng fēi ? 271
张飞 (?~271)
zì yì dé, yī zuò yì dé, sān guó shǔ hàn zhuō jùn jīn hé běi shěng zhuō xiàn rén. shǎo yǔ guān yǔ jù shì liú bèi, hào wàn rén dí. guān zhì chē qí jiāng jūn, fēng xī xiāng hòu. liú bèi fá wú, fēi lǜ bīng huì hé, chū bīng qián wèi bù xià suǒ shā. shì huán.
字益德,一作翼德,三国蜀汉涿郡(今河北省涿县)人。少与关羽俱事刘备,号万人敌。官至车骑将军,封西乡侯。刘备伐吴,飞率兵会合,出兵前为部下所杀。谥桓。
zhāng lì huá
张丽华
nán cháo chén hòu zhǔ fēi, shén cǎi yàn lì, cōng huì qiáng jì, hòu zhǔ cháng bào zhì xī shàng, gòng shāng jūn guó dà shì. guó wáng, yǔ hòu zhǔ jù rù jǐng, suí jūn qín ér zhǎn zhī. hòu sì fèng wèi shí yuè fú róng huā shén.
南朝陈后主妃,神采艳丽,聪慧强记,后主常抱置膝上,共商军国大事。国亡,与后主俱入井,隋军擒而斩之。后祀奉为十月芙蓉花神。
zhāng guǒ lǎo
张果老
zhāng jū zhèng 1525 1582
张居正(1525~1582)
zì shū dà, hào tài yuè, míng jiāng líng rén. mù zōng shí rù gé, shén zōng shí wéi shǒu fǔ, zōng hé míng shí, xìn shǎng bì fá, zhěng chì jì gāng, tuī xíng yī tiáo biān fǎ, wèi xiāng shí nián, hǎi nèi chēng zhì. zú shì wén zhōng. zhe yǒu tài yuè jí dì jiàn tú shuō děng.
字叔大,号太岳,明江陵人。穆宗时入阁,神宗时为首辅,综核名实,信赏必罚,整饬纪纲,推行一条鞭法,为相十年,海内称治。卒谥文忠。着有太岳集、帝鉴图说等。
zhāng qiān ? qián 114
张骞 (?~前114)
zì zi wén, xī hàn chéng gù jīn shǎn xī shěng chéng gù xiàn rén. wǔ dì shí yǐ jūn gōng fēng bó wàng hóu, xuán bài zhōng láng jiàng, chū shǐ wū sūn, fēn qiǎn fù shǐ zhì dà yuān kāng jū dà xià děng, zì cǐ xī běi zhū guó fāng yǔ hàn jiāo tōng, shǐ hàn cháo néng yǔ zhōng yà jiāo liú, bìng dǎ tōng qián wǎng xī yù de nán běi liǎng tiáo tōng lù, yǐn jìn yōu liáng mǎ zhǒng pú táo jí mù xu děng.
字子文,西汉成固(今陕西省城固县)人。武帝时以军功封博望侯,旋拜中郎将,出使乌孙,分遣副使至大宛、康居、大夏等,自此西北诸国方与汉交通,使汉朝能与中亚交流,并打通前往西域的南北两条通路,引进优良马种、葡萄及苜蓿等。
zhāng xù
张旭
zì bó gāo, táng dài wú jīn jiāng sū sū zhōu rén, shēng zú nián bù xiáng. wèi zhù míng shū fǎ jiā, yǐ cǎo shū zuì wéi zhī míng, yǒu cǎo shèng zhī chēng. qí shū fǎ yì shì qí zhuàng, lián mián huí rào, jù yǒu xīn fēng gé. yǔ lǐ bái gē shī péi mín jiàn wǔ bìng chēng sān jué. xiāng chuán tā wǎng wǎng dà zuì hòu hū hǎn kuáng zǒu, huī sǎ luò bǐ, yǒu shí yǐ fā rú mò ér shū, gù shì chēng wéi zhāng diān shū diān.
字伯高,唐代吴(今江苏苏州)人,生卒年不详。为著名书法家,以草书最为知名,有草圣之称。其书法逸势奇状,连绵回绕,具有新风格。与李白歌诗、裴旻剑舞并称三绝。相传他往往大醉后呼喊狂走,挥洒落笔,有时以发濡墨而书,故世称为张颠、书颠。
zhāng shì chéng 1321 1367
张士诚 (1321~1367)
xiǎo zì jiǔ sì, yuán cháo tài zhōu jīn jiāng sū shěng tài xiàn rén. yuán mò qún xióng zhī yī. běn cóng shì yùn yán yè, hòu jù wú zhōng, zì chēng wú wáng, hòu wèi míng jiāng xú dá cháng yù chūn suǒ qín, zì shā shēn wáng.
小字九四,元朝泰州(今江苏省泰县)人。元末群雄之一。本从事运盐业,后据吴中,自称吴王,后为明将徐达、常遇春所擒,自杀身亡。
zhāng sān fēng
张三丰
shēng zú nián bù xiáng. sòng wǔ dāng dào shì, suǒ chuàng tài jí quán shù, wén míng dāng shí, qí fǎ chuán yú hòu shì, chēng nèi jiā quán, yòu chēng wǔ dāng pài. huò zuò zhāng sān fēng. 2 míng quán, yī míng jūn bǎo, hào sān fēng, míng cháo liáo dōng yì zhōu jīn hēi shān xiàn jìng rén, shēng zú nián bù xiáng. yīn qí bù xiū biān fú, yòu chēng zhāng lā tà. shǐ chēng qí bì gǔ shù yuè bù jī, shì néng qián zhī, tài zǔ chéng zǔ qiú zhī, jiē bù dé, yīng zōng shí zèng wèi tōng wēi xiǎn huà zhēn rén.
生卒年不详。宋武当道士,所创太极拳术,闻名当时,其法传于后世,称内家拳,又称武当派。或作张三峰。(2) 名全,一名君宝,号三丰,明朝辽东懿州(今黑山县境)人,生卒年不详。因其不修边幅,又称张邋遢。史称其辟谷数月不饥,事能前知,太祖、成祖求之,皆不得,英宗时赠为通微显化真人。
strong dì wàng fēn bù strong
地望分布
hé nán qīng hé jùn, hé nán nán yáng jùn, jiāng sū wú jùn, gān sù ān dìng jùn, gān sù dūn huáng jùn, gān sù wǔ wēi jùn, hé běi fàn yáng jùn.
河南青河郡,河南南阳郡,江苏吴郡,甘肃安定郡,甘肃敦煌郡,甘肃武威郡,河北范阳郡。