strong zhuāng zi xiū gǔ pén chéng dà dào strong
莊子休鼓盆成大道
fù guì wǔ gēng chūn mèng, gōng míng yī piàn fú yún. yǎn qián gǔ ròu yì fēi zhēn, ēn ài fān chéng chóu hèn.
富貴五更春夢,功名一片浮雲。眼前骨肉亦非真,恩愛翻成仇恨。
mò bǎ jīn jiā tào jǐng, xiū jiāng yù suǒ chán shēn. qīng xīn guǎ yù tuō fán chén, kuài lè fēng guāng běn fèn.
莫把金枷套頸,休將玉鎖纏身。清心寡欲脫凡塵,快樂風光本分。
zhè shǒu xī jiāng yuè cí, shì gè quàn shì zhī yán. yào rén gē duàn mí qíng, xiāo yáo zì zài. qiě rú fù zǐ tiān xìng, xiōng dì shǒu zú, zhè shì yī běn lián zhī, gē bù duàn de. rú shì dào sān jiào suī shū, zǒng mǒ bù dé xiào dì èr zì. zhì yú shēng zǐ shēng sūn, jiù shì xià yī bèi shì, shí fēn zhōu quán bù dé le. cháng yán dào dé hǎo: ér sūn zì yǒu ér sūn fú, mò yǔ ér sūn zuò mǎ niú. ruò lùn dào fū fù, suī shuō shì hóng xiàn chán yāo, chì shéng xì zú, dào dǐ shì wān ròu zhān fū, kě lí kě hé. cháng yán yòu shuō dé hǎo: fū qī běn shì tóng lín niǎo, bā dào tiān míng gè zì fēi. jìn shì rén qíng è báo, fù zǐ xiōng dì dào yě píng cháng, ér sūn suī shì téng tòng, zǒng bǐ bù dé fū fù zhī qíng. tā nì de shì guī zhōng zhī ài, tīng de shì zhěn shàng zhī yán. duō shǎo rén bèi fù rén mí huò, zuò chū bù xiào bù dì de shì lái. zhè duàn bú shì gāo míng zhī bèi. rú jīn shuō zhè zhuāng shēng gǔ pén de gù shì, bú shì suō rén fū qī bù mù, zhǐ yào rén biàn chū xián yú, cān pò zhēn jiǎ. cóng dì yī zhāo mí chù, bǎ zhè niàn tóu fàng dàn xià lái. jiàn jiàn liù gēn qīng jìng, dào niàn zī shēng, zì yǒu shòu yòng. xī rén kàn tián fū chā yāng, yǒng shī sì jù, dà yǒu jiàn jiě. shī yuē:
這首《西江月》詞,是個勸世之言。要人割斷迷情,逍遙自在。且如父子天性,兄弟手足,這是一本連枝,割不斷的。儒、釋、道三教雖殊,總抹不得「孝」「弟」二字。至於生子生孫,就是下一輩事,十分周全不得了。常言道得好:「兒孫自有兒孫福,莫與兒孫作馬牛。」若論到夫婦,雖說是紅線纏腰,赤繩繫足,到底是剜肉粘膚,可離可合。常言又說得好:「夫妻本是同林鳥,巴到天明各自飛。」近世人情惡薄,父子兄弟到也平常,兒孫雖是疼痛,總比不得夫婦之情。他溺的是閨中之愛,聽的是枕上之言。多少人被婦人迷惑,做出不孝不弟的事來。這斷不是高明之輩。如今說這莊生鼓盆的故事,不是唆人夫妻不睦,只要人辨出賢愚,參破真假。從第一着迷處,把這念頭放淡下來。漸漸六根清淨,道念滋生,自有受用。昔人看田夫插秧,詠詩四句,大有見解。詩曰:
shǒu bà qīng yāng chā yě tián, dī tóu biàn jiàn shuǐ zhōng tiān.
手把青秧插野田,低頭便見水中天。
liù gēn qīng jìng fāng wèi dào, tuì bù yuán lái shì xiàng qián.
六根清淨方為稻,退步原來是向前。
huà shuō zhōu mò shí, yǒu yī gāo xián, xìng zhuāng, míng zhōu, zì zi xiū, sòng guó méng yì rén yě, céng shì zhōu wèi qī yuán lì. shī shì yī gè dà shèng rén, shì dào jiào zhī zǔ, xìng lǐ, míng ěr, zì bó yáng. bó yáng shēng ér bái fà, rén dōu hū wèi lǎo zi. zhuāng shēng cháng zhòu qǐn, mèng wèi hú dié, xǔ xǔ rán yú yuán lín huā cǎo zhī jiān, qí yì shén shì. xǐng lái shí, shàng jué bì bó rú liǎng chì fēi dòng, xīn shén yì zhī, yǐ hòu bù shí yǒu cǐ mèng. zhuāng shēng yī rì zài lǎo zi zuò jiān jiǎng yì zhī xiá, jiāng cǐ mèng sù zhī yú shī. què shì gè dà shèng rén, xiǎo dé sān shēng lái lì, xiàng zhuāng shēng zhǐ chū sù shì yīn yóu, nà zhuāng shēng yuán shì hùn dùn chū fēn shí yī gè bái hú dié. tiān yī shēng shuǐ, èr shēng mù, mù róng huā mào. nà bái hú dié cǎi bǎi huā zhī jīng, duó rì yuè zhī xiù, dé le qì hòu, zhǎng shēng bù sǐ, chì rú chē lún, hòu yóu yú yáo chí, tōu cǎi pán táo huā ruǐ, bèi wáng mǔ niáng niáng wèi xià shǒu huā de qīng luán zhuó sǐ. qí shén bù sàn, tuō shēng yú shì, zuò le zhuāng zhōu. yīn tā gēn qì bù fán, dào xīn jiān gù, shī shì lǎo zi, xué qīng jìng wú wèi zhī jiào. jīn rì bèi lǎo zi diǎn pò le qián shēng, rú mèng chū xǐng. zì jué liǎng yè fēng shēng, yǒu xǔ xǔ rán hú dié zhī yì. bǎ shì qíng róng kū dé sàng, kàn zuò xíng yún liú shuǐ, yī sī bù guà. lǎo zi zhī tā xīn xià dà wù, bǎ dào dé wǔ qiān zì de mì jué, qīng náng ér shòu. zhuāng shēng hēi hēi sòng xí xiū liàn, suì néng fēn shēn yǐn xíng, chū shén biàn huà. cóng cǐ qì le qī yuán lì de qián chéng, cí bié lǎo zi, zhōu yóu fǎng dào.
話說周末時,有一高賢,姓莊,名周,字子休,宋國蒙邑人也,曾仕周為漆園吏。師事一個大聖人,是道教之祖,姓李,名耳,字伯陽。伯陽生而白髮,人都呼為老子。莊生常晝寢,夢為蝴蝶,栩栩然於園林花草之間,其意甚適。醒來時,尚覺臂膊如兩翅飛動,心甚異之,以後不時有此夢。莊生一日在老子座間講《易》之暇,將此夢訴之於師。卻是個大聖人,曉得三生來歷,向莊生指出夙世因由,那莊生原是混沌初分時一個白蝴蝶。天一生水,二生木,木榮花茂。那白蝴蝶采百花之精,奪日月之秀,得了氣候,長生不死,翅如車輪,後游於瑤池,偷采蟠桃花蕊,被王母娘娘位下守花的青鸞啄死。其神不散,托生於世,做了莊周。因他根器不凡,道心堅固,師事老子,學清淨無為之教。今日被老子點破了前生,如夢初醒。自覺兩腋風生,有栩栩然蝴蝶之意。把世情榮枯得喪,看做行雲流水,一絲不掛。老子知他心下大悟,把《道德》五千字的秘決,傾囊而授。莊生嘿嘿誦習修煉,遂能分身隱形,出神變化。從此棄了漆園吏的前程,辭別老子,週遊訪道。
tā suī zōng qīng jìng zhī jiào, yuán bù jué fū fù zhī lún, yī lián qǔ guò sān biàn qī fáng. dì yī qī, dé jí yāo wáng dì èr qī, yǒu guò bèi chū rú jīn shuō de shì dì sān qī, xìng tián, nǎi tián qí zú zhōng zhī nǚ. zhuāng shēng yóu yú qí guó, tián zōng zhòng qí rén pǐn, yǐ nǚ qī zhī. nà tián shì bǐ xiān qián èr qī, gèng yǒu zī sè. jī fū ruò bīng xuě, chuò yuē shì shén xiān. zhuāng shēng bú shì hào sè zhī tú, què yě shí fēn xiàng jìng, zhēn gè rú yú shì shuǐ. chǔ wēi wáng wén zhuāng shēng zhī xián, qiǎn shǐ chí huáng jīn bǎi yì, wén jǐn qiān duān, ān chē sì mǎ, pìn wèi shàng xiàng. zhuāng shēng tàn dào: xī niú shēn bèi wén xiù, kǒu shí chú shū, jiàn gēng niú lì zuò xīn kǔ, zì kuā qí róng. jí qí yíng rù tài miào, dāo zǔ zài qián, yù wèi gēng niú ér bù kě de yě. suì què zhī bù shòu, qiè qī guī sòng, yǐn yú cáo zhōu zhī nán huá shān.
他雖宗清淨之教,原不絕夫婦之倫,一連娶過三遍妻房。第一妻,得疾夭亡;第二妻,有過被出;如今說的是第三妻,姓田,乃田齊族中之女。莊生游於齊國,田宗重其人品,以女妻之。那田氏比先前二妻,更有姿色。肌膚若冰雪,綽約似神仙。莊生不是好色之徒,卻也十分相敬,真箇如魚似水。楚威王聞莊生之賢,遣使持黃金百鎰,文錦千端,安車駟馬,聘為上相。莊生嘆道:「犧牛身被文繡,口食芻菽,見耕牛力作辛苦,自誇其榮。及其迎入太廟,刀俎在前,欲為耕牛而不可得也。」遂卻之不受,挈妻歸宋,隱於曹州之南華山。
yī rì, zhuāng shēng chū yóu shān xià, jiàn huāng zhǒng lěi lěi, tàn dào: lǎo shào jù wú biàn, xián yú tóng suǒ guī. rén guī zhǒng zhōng, zhǒng zhōng qǐ néng fù wèi rén hū? jiē zī le yī huí. zài xíng jǐ bù, hū jiàn yī xīn fén, fēng tǔ wèi gān. yī nián shào fù rén, hún shēn gǎo sù, zuò yú cǐ zhǒng zhī bàng, shǒu yùn qí wán sù shàn, xiàng zhǒng lián shàn bù yǐ, zhuāng shēng guài ér wèn zhī: niáng zǐ, zhǒng zhōng suǒ zàng hé rén? wèi hé jǔ shàn shàn tǔ? bì yǒu qí gù. nà fù rén bìng bù qǐ shēn, yùn shàn rú gù, kǒu zhōng yīng tí yàn yǔ, shuō chū jǐ jù bù tōng dào lǐ de huà lái. zhèng shì: tīng shí xiào pò qiān rén kǒu, shuō chū jiā tiān yī duàn xiū. nà fù rén dào: zhǒng zhōng nǎi qiè zhī zhuō fū, bù xìng shēn wáng, mái gǔ yú cǐ. shēng shí yǔ qiè xiāng ài, sǐ bù néng shě. yí yán jiào qiè rú yào gǎi shì tā rén, zhí dài zàng shì bì hòu, fén tǔ gàn le, fāng cái kě jià. qiè sī xīn zhú zhī tǔ, rú hé dé jiù gàn, yīn cǐ jǔ shàn shàn zhī. zhuāng shēng hán xiào, xiǎng dào: zhè fù rén hǎo xìng jí! kuī tā hái shuō shēng qián xiāng ài. ruò bù xiāng ài de, hái yào zěn me? nǎi wèn dào: niáng zǐ, yào zhè xīn tǔ gān zào jí yì. yīn niáng zǐ shǒu wàn jiāo ruǎn, jǔ shàn wú lì. bù cái yuàn tì niáng zǐ dài yī bì zhī láo. nà fù rén fāng cái qǐ shēn, shēn shēn dào gè wàn fú: duō xiè guān rén! shuāng shǒu jiāng sù bái wán shàn, dì yǔ zhuāng shēng. zhuāng shēng xíng qǐ dào fǎ, jǔ shǒu zhào zhǒng dǐng lián shàn shù shàn, shuǐ qì dōu jǐn, qí tǔ dùn shí. fù rén xiào róng kě jū, xiè dào: yǒu láo guān rén yòng lì. jiāng qiàn shǒu xiàng bìn bàng bá xià yī gǔ yín chāi, lián nà wán shàn sòng zhuāng shēng, quán wèi xiāng xiè. zhuāng shēng què qí yín chāi, shòu qí wán shàn. fù rén xīn rán ér qù.
一日,莊生出遊山下,見荒冢累累,嘆道:「『老少俱無辨,賢愚同所歸。』人歸冢中,冢中豈能復為人乎?」嗟咨了一回。再行幾步,忽見一新墳,封土未乾。一年少婦人,渾身縞素,坐於此冢之傍,手運齊紈素扇,向冢連扇不已,莊生怪而問之:「娘子,冢中所葬何人?為何舉扇扇土?必有其故。」那婦人並不起身,運扇如故,口中鶯啼燕語,說出幾句不通道理的話來。正是:「聽時笑破千人口,說出加添一段羞。」那婦人道:「冢中乃妾之拙夫,不幸身亡,埋骨於此。生時與妾相愛,死不能舍。遺言教妾如要改適他人,直待葬事畢後,墳土幹了,方才可嫁。妾思新築之土,如何得就干,因此舉扇扇之。」莊生含笑,想道:「這婦人好性急!虧他還說生前相愛。若不相愛的,還要怎麼?」乃問道:「娘子,要這新土乾燥極易。因娘子手腕嬌軟,舉扇無力。不才願替娘子代一臂之勞。」那婦人方才起身,深深道個萬福:「多謝官人!」雙手將素白紈扇,遞與莊生。莊生行起道法,舉手照冢頂連扇數扇,水氣都盡,其土頓十。婦人笑容可掬,謝道:「有勞官人用力。」將縴手向鬢傍拔下一股銀釵,連那紈扇送莊生,權為相謝。莊生卻其銀釵,受其紈扇。婦人欣然而去。
zhuāng zi xīn xià bù píng, huí dào jiā zhōng, zuò yú cǎo táng, kàn le wán shàn, kǒu zhōng tàn chū sì jù:
莊子心下不平,回到家中,坐於草堂,看了紈扇,口中嘆出四句:
bú shì yuān jiā bù jù tóu, yuān jiā xiāng jù jǐ shí xiū?
不是冤家不聚頭,冤家相聚幾時休?
zǎo zhī sǐ hòu wú qíng yì, suǒ bǎ shēng qián ēn ài gōu.
早知死後無情義,索把生前恩愛勾。
tián shì zài bèi hòu, wén dé zhuāng shēng jiē tàn zhī yǔ, shàng qián xiāng wèn. nà zhuāng shēng shì gè yǒu dào zhī shì, fū qī zhī jiān yì chēng wèi xiān shēng. tián shì dào: xiān shēng yǒu hé shì gǎn tàn? cǐ shàn cóng hé ér dé? zhuāng shēng jiāng fù rén shàn zhǒng, yào tǔ gàn gǎi jià zhī yán shù le yī biàn. cǐ shàn jí shàn tǔ zhī wù. yīn wèi wǒ lì, yǐ cǐ xiāng zèng. tián shì tīng bà, hū fā fèn rán zhī sè, xiàng kōng zhōng bǎ nà fù rén qiān bù xián, wàn bù xián mà le yī dùn. duì zhuāng shēng dào: rú cǐ bó qíng zhī fù, shì jiān shǎo yǒu! zhuāng shēng yòu dào chū sì jù:
田氏在背後,聞得莊生嗟嘆之語,上前相問。那莊生是個有道之士,夫妻之間亦稱為先生。田氏道:「先生有何事感嘆?此扇從何而得?」莊生將婦人扇冢,要土干改嫁之言述了一遍。「此扇即扇土之物。因為我力,以此相贈。」田氏聽罷,忽發忿然之色,向空中把那婦人「千不賢,萬不賢」罵了一頓。對莊生道:「如此薄情之婦,世間少有!」莊生又道出四句:
shēng qián gè gè shuō ēn shēn, sǐ hòu rén rén yù shàn fén.
生前個個說恩深,死後人人慾扇墳。
huà lóng huà hǔ nán huà gǔ, zhī rén zhī miàn bù zhī xīn.
畫龍畫虎難畫骨,知人知面不知心。
tián shì wén yán dà nù. zì gǔ dào: yuàn fèi qīn, nù fèi lǐ. nà tián shì nù zhōng zhī yán, bù gù tǐ miàn, xiàng zhuāng shēng miàn shàng yī cuì, shuō dào: rén lèi suī tóng, xián yú bù děng. nǐ hé dé qīng chū cǐ yǔ, jiāng tiān xià fù dào jiā kàn zuò yī lì? què bù dào qiàn rén dài lèi hǎo rén. nǐ què yě bù pà zuì guò! zhuāng shēng dào: mò yào dàn kōng shuō zuǐ. jiǎ rú bù xìng, wǒ zhuāng zhōu sǐ hòu, nǐ zhè bān rú huā sì yù de nián jì, nán dào ái dé guò sān nián wǔ zài? tián shì dào: zhōng chén bù shì èr jūn, liè nǚ bù gēng èr fū. nà jiàn hǎo rén jiā fù nǚ chī liǎng jiā chá, shuì liǎng jiā chuáng? ruò bù xìng lún dào wǒ shēn shàng, zhè yàng méi lián chǐ de shì, mò shuō sān nián wǔ zài, jiù shì yī shì yě chéng bù dé, mèng ér lǐ yě hái yǒu sān fēn de zhì qì! zhuāng shēng dào: nán shuō! nán shuō! tián shì kǒu chū zhì yǔ dào: yǒu zhì fù rén shèng rú nán zǐ. shì nǐ zhè bān méi rén méi yì de, sǐ le yī gè, yòu tǎo yī gè, chū le yī gè, yòu nà yī gè, zhī dào bié rén yě shì yì bān jiàn shí, wǒ men fù dào jiā yī ān yī mǎ, dào shì zhàn dé jiǎo tóu dìng de. zěn me kěn bǎ huà yǔ tā rén shuō, rě hòu shì chǐ xiào! nǐ rú jīn yòu bù sǐ, zhí nèn wǎng shā le rén! jiù zhuāng shēng shǒu zhōng duó guò wán shàn, chě dé fěn suì. zhuāng shēng dào: bù bì fā nù, zhǐ yuàn dé rú cǐ zhēng qì shén hǎo! zì cǐ wú huà.
田氏聞言大怒。自古道:「怨廢親,怒廢禮。」那田氏怒中之言,不顧體面,向莊生面上一啐,說道:「人類雖同,賢愚不等。你何得輕出此語,將天下婦道家看作一例?卻不道歉人帶累好人。你卻也不怕罪過!」莊生道:「莫要彈空說嘴。假如不幸,我莊周死後,你這般如花似玉的年紀,難道捱得過三年五載?」田氏道:「『忠臣不事二君,烈女不更二夫。』那見好人家婦女吃兩家茶,睡兩家床?若不幸輪到我身上,這樣沒廉恥的事,莫說三年五載,就是一世也成不得,夢兒里也還有三分的志氣!」莊生道:「難說!難說!」田氏口出置語道:「有志婦人勝如男子。似你這般沒仁沒義的,死了一個,又討一個,出了一個,又納一個,只道別人也是一般見識,我們婦道家一鞍一馬,到是站得腳頭定的。怎麼肯把話與他人說,惹後世恥笑!你如今又不死,直恁枉殺了人!」就莊生手中奪過紈扇,扯得粉碎。莊生道:「不必發怒,只願得如此爭氣甚好!」自此無話。
guò le jǐ rì, zhuāng shēng hū rán dé bìng, rì jiā chén zhòng. tián shì zài chuáng tóu, kū kū tí tí. zhuāng shēng dào: wǒ bìng shì rú cǐ, yǒng bié zhī zài zǎo wǎn. kě xī qián rì wán shàn chě suì le, liú dé zài cǐ, hǎo bǎ yǔ nǐ shàn fén! tián shì dào: xiān shēng xiū yào duō xīn! qiè dú shū zhī zhá, cóng yī ér zhōng, shì wú èr zhì. xiān shēng ruò bù jiàn xìn, qiè yuàn sǐ yú xiān shēng zhī qián, yǐ míng xīn jī. zhuāng shēng dào: zú jiàn niáng zǐ gāo zhì, wǒ zhuāng mǒu sǐ yì míng mù. shuō bà, qì jiù jué le. tián shì fǔ shī dà kū. shǎo bu dé yāng jí dōng lín xī shě, zhì bèi yī qīn guān zhūn bìn liàn. tián shì chuān le yī shēn sù gǎo, zhēn gè zhāo zhāo yōu mèn, yè yè bēi tí, měi xiǎng zhe zhuāng shēng shēng qián ēn ài, rú chī rú zuì, qǐn shí jù fèi. shān qián shān hòu zhuāng hù, yě yǒu xiǎo dé zhuāng shēng shì gè táo míng de yǐn shì, lái diào xiào de, dào dǐ bù bǐ chéng shì rè nào.
過了幾日,莊生忽然得病,日加沉重。田氏在床頭,哭哭啼啼。莊生道:「我病勢如此,永別只在早晚。可惜前日紈扇扯碎了,留得在此,好把與你扇墳!」田氏道:「先生休要多心!妾讀書知札,從一而終,誓無二志。先生若不見信,妾願死於先生之前,以明心跡。」莊生道:「足見娘子高志,我莊某死亦瞑目。」說罷,氣就絕了。田氏撫屍大哭。少不得央及東鄰西舍,製備衣衾棺諄殯殮。田氏穿了一身素縞,真箇朝朝憂悶,夜夜悲啼,每想着莊生生前恩愛,如痴如醉,寢食俱廢。山前山后庄戶,也有曉得莊生是個逃名的隱士,來弔孝的,到底不比城市熱鬧。
dào le dì qī rì, hū yǒu yī shào nián xiù shì, shēng de miàn rú fù fěn, chún ruò tú zhū, jùn qiào wú shuāng, fēng liú dì yī. chuān bàn de zǐ yī xuán guān, xiù dài zhū lǚ, dài zhe yī gè lǎo cāng tóu zì chēng chǔ guó wáng sūn, xiàng nián céng yǔ zhuāng zi xiū xiān shēng yǒu yuē, yù bài zài mén xià, jīn rì tè lái xiāng fǎng jiàn zhuāng shēng yǐ sǐ, kǒu chēng: kě xī! huāng máng tuō xià sè yī jiào cāng tóu yú xíng náng nèi qǔ chū sù fú chuān le, xiàng líng qián sì bài dào: zhuāng xiān shēng, dì zǐ wú yuán, bù dé miàn huì shì jiào. yuàn wèi xiān shēng zhí bǎi rì zhī sàng, yǐ jǐn sī shū zhī qíng. shuō bà, yòu bài le sì bài, sǎ lèi ér qǐ, biàn qǐng tián shì xiāng jiàn. tián shì chū cì tuī cí. yù sūn dào: gǔ lǐ, tōng jiā péng yǒu, qī qiè dōu bù xiāng bì, hé kuàng xiǎo zi yǔ zhuāng xiān shēng yǒu shī dì zhī yuē! tián shì zhǐ de bù chū xiào táng, yǔ chǔ wáng sūn xiāng jiàn, xù le hán wēn. tián shì yī jiàn chǔ wáng sūn rén cái biāo zhì, jiù dòng le lián ài zhī xīn, zhǐ hèn wú yóu sī jìn. chǔ wáng sūn dào: xiān shēng suī sǐ, dì zǐ nán wàng sī mù. yù jiè zūn jū, zàn zhù bǎi rì. yī lái shǒu xiān shī zhī sàng, èr zhě xiān shī liú xià yǒu shén me zhù shù, xiǎo zi gào jiè yī guān, yǐ lǐng yí xùn. tián shì dào: tōng jiā zhī yì, jiǔ zhù hé fáng. dāng xià zhì fàn xiāng kuǎn. fàn bà, tián shì jiāng zhuāng zi suǒ zhe nán huá zhēn jīng jí lǎo zǐ dào dé wǔ qiān yán, hé pán tuō chū, xiàn yǔ wáng sūn. wáng sūn yīn qín gǎn xiè. cǎo táng zhōng jiān zhàn le líng wèi, chǔ wáng sūn zài zuǒ biān xiāng ān dùn. tián shì měi rì jiǎ yǐ kū líng wèi yóu, jiù zuǒ biān xiāng, yǔ wáng sūn pān huà. rì jiàn qíng shú, méi lái yǎn qù, qíng bù néng yǐ. chǔ wáng sūn zhǐ yǒu wǔ fēn, nà tián shì dào yǒu shí fēn. suǒ xǐ zhě shēn shān yǐn pì, jiù zuò chà le xiē shì, méi rén chuán shuō. suǒ hèn zhě xīn sàng wèi jiǔ, kuàng qiě nǚ qiú yú nán, nán yǐ qǐ chǐ.
到了第七日,忽有一少年秀士,生得面如傅粉,唇若塗朱,俊俏無雙,風流第一。穿扮的紫衣玄冠,繡帶朱履,帶着一個老蒼頭;自稱楚國王孫,向年曾與莊子休先生有約,欲拜在門下,今日特來相訪;見莊生已死,口稱:「可惜!」慌忙脫下色衣、叫蒼頭於行囊內取出素服穿了,向靈前四拜道:「莊先生,弟子無緣,不得面會侍教。願為先生執百日之喪,以盡私淑之情。」說罷,又拜了四拜,灑淚而起,便請田氏相見。田氏初次推辭。玉孫道:「古禮,通家朋友,妻妾都不相避,何況小子與莊先生有師弟之約!」田氏只得步出孝堂,與楚王孫相見,敘了寒溫。田氏一見楚王孫人才標緻,就動了憐愛之心,只恨無由廝近。楚王孫道:「先生雖死,弟子難忘思慕。欲借尊居,暫住百日。一來守先師之喪,二者先師留下有什麼著述,小子告借一觀,以領遺訓。」田氏道:「通家之誼,久住何妨。」當下治飯相款。飯罷,田氏將莊子所著《南華真經》及《老子道德》五千言,和盤托出,獻與王孫。王孫殷勤感謝。草堂中間占了靈位,楚王孫在左邊廂安頓。田氏每日假以哭靈為由,就左邊廂,與王孫攀話。日漸情熟,眉來眼去,情不能已。楚王孫只有五分,那田氏到有十分。所喜者深山隱僻,就做差了些事,沒人傳說。所恨者新喪未久,況且女求於男,難以啟齒。
yòu ái le jǐ rì, yuē mò yǒu bàn yuè le. nà pó niáng xīn yuán yì mǎ, àn nà bú zhù. qiāo dì huàn lǎo cāng tóu jìn fáng, shǎng yǐ měi jiǔ, jiāng hǎo yán fǔ wèi. cóng róng wèn: nǐ jiā zhǔ rén céng hūn pèi fǒu? lǎo cāng tóu dào: wèi zēng hūn pèi. pó niáng yòu wèn dào: nǐ jiā zhǔ rén yào jiǎn shén me yàng rén wù cái kěn hūn pèi? lǎo cāng tóu dài zuì dào: wǒ jiā wáng sūn céng yǒu yán, ruò dé xiàng làng zǐ yì bān fēng yùn de, tā jiù xīn mǎn yì zú. pó niáng dào: guǒ yǒu cǐ huà? mò fēi nǐ shuō huǎng? lǎo cāng tóu dào: lǎo hàn yī bǎ nián jì, zěn me shuō huǎng? pó niáng dào: wǒ yāng nǐ lǎo rén jiā wèi méi shuō hé, ruò xià qì xián, nú jiā qíng yuàn fú shi nǐ zhǔ rén. lǎo cāng tóu dào: wǒ jiā zhǔ rén yě céng yǔ lǎo hàn shuō lái, dào: yī duàn hǎo yīn yuán, zhǐ ài shī dì èr zì, kǒng rě rén yì lùn. pó niáng dào: nǐ zhǔ rén yǔ xiān fū yuán shì shēng qián kōng yuē, méi yǒu běi miàn tīng jiào de shì, suàn bù dé shī dì. yòu qiě shān pì huāng jū, lín shě hǎn yǒu, shuí rén yì lùn! nǐ lǎo rén jiā shì bì wěi qū chéng jiù, jiào nǐ chī bēi xǐ jiǔ. lǎo cāng tóu yīng yǔn. lín qù shí, pó niáng yòu huàn zhuǎn lái zhǔ fù dào: ruò shì shuō dé yǔn shí, bù lùn zǎo wǎn, biàn lái fáng zhōng huí fù nú jiā yī shēng. nú jiā zài cǐ zhuān děng. lǎo cāng tóu qù hòu, pó niáng xuán xuán ér wàng. xiào táng biān zhāng le shù shí biàn, hèn bù néng yī tiáo xì shéng fù le nà qiào hòu shēng jùn jiǎo, chě jiāng rù lái, lǒu zuò yī chù. jiāng jí huáng hūn, nà pó niáng děng de gè bù nài fán, hēi àn lǐ zǒu rù xiào táng, tīng zuǒ biān xiāng shēng xī. hū rán líng zuò shàng zuò xiǎng, pó niáng xià le yī tiào, zhī dào wáng líng chū xiàn. jí jí zǒu zhuǎn nèi shì, qǔ dēng rén lái zhào, yuán lái shì lǎo cāng tóu chī zuì le, zhí tǐng tǐng de wò yú líng zuò zhuō shàng. pó niáng yòu bù gǎn chēn zé tā, yòu bù gǎn shēng huàn tā, zhǐ de huí fáng, ái gèng ái diǎn, yòu guò le yī yè.
又捱了幾日,約莫有半月了。那婆娘心猿意馬,按捺不住。悄地喚老蒼頭進房,賞以美酒,將好言撫慰。從容問:「你家主人曾婚配否?」老蒼頭道:「未曾婚配。」婆娘又問道:「你家主人要揀什麼樣人物才肯婚配?」老蒼頭帶醉道:「我家王孫曾有言,若得像浪子一般丰韻的,他就心滿意足。」婆娘道:「果有此話?莫非你說謊?」老蒼頭道:「老漢一把年紀,怎麼說謊?」婆娘道:「我央你老人家為媒說合,若下棄嫌,奴家情願服事你主人。」老蒼頭道:「我家主人也曾與老漢說來,道:一段好姻緣,只礙師弟二字,恐惹人議論。」婆娘道:「你主人與先夫原是生前空約,沒有北面聽教的事,算不得師弟。又且山僻荒居,鄰舍罕有,誰人議論!你老人家是必委曲成就,教你吃杯喜酒。」老蒼頭應允。臨去時,婆娘又喚轉來矚付道:「若是說得允時,不論早晚,便來房中回復奴家一聲。奴家在此專等。」老蒼頭去後,婆娘懸懸而望。孝堂邊張了數十遍,恨不能一條細繩縛了那俏後生俊腳,扯將入來,摟做一處。將及黃昏,那婆娘等得個不耐煩,黑暗裡走入孝堂,聽左邊廂聲息。忽然靈座上作響,婆娘嚇了一跳,只道亡靈出現。急急走轉內室,取燈人來照,原來是老蒼頭吃醉了,直挺挺的臥於靈座桌上。婆娘又不敢嗔責他,又不敢聲喚他,只得回房,捱更捱點,又過了一夜。
cì rì, jiàn lǎo cāng tóu xíng lái bù qù, bìng bù lái huí fù nà huà ér. pó niáng xīn xià fā yǎng, zài huàn tā jìn fáng, jiān qí qián shì. lǎo cāng tóu dào: bù chéng! bù chéng! pó niáng dào: wèi hé bù chéng? mò fēi bù céng jiāng zuó yè zhè xiē huà pōu huō míng bái? lǎo cāng tóu dào: lǎo hàn dōu shuō le, wǒ jiā wáng sūn yě shuō dé yǒu lǐ. tā dào: niáng zǐ róng mào, zì bù bì yán. wèi bài shī tú, yì kě bù lùn. dàn yǒu sān jiàn shì wèi tuǒ, bù hǎo huí fù dé niáng zǐ. pó niáng dào: nà sān jiàn shì? lǎo cāng tóu dào: wǒ jiā wáng sūn dào: táng zhōng jiàn bǎi zhe gè xiōng qì, wǒ què yǔ niáng zǐ xíng jí lǐ, xīn zhōng hé rěn, qiě bù yǎ xiàng. èr lái zhuāng xiān shēng yǔ niáng zǐ shì ēn ài fū qī, kuàng qiě tā shì gè yǒu dào dé de míng xián, wǒ de cái xué wàn fēn bù jí, kǒng bèi niáng zǐ qīng bù. sān lái wǒ jiā xíng lǐ shàng zài hòu biān wèi dào, kōng shǒu lái cǐ, pìn lǐ yán xí zhī fèi, yī wú suǒ cuò. wèi cǐ sān jiàn, suǒ yǐ bù chéng. pó niáng dào: zhè sān jiàn dōu bù bì lǜ. xiōng qì bú shì shēng gēn de, wū hòu hái yǒu yī jiān pò kōng fáng, huàn jǐ gè zhuāng kè tái tā chū qù jiù shì, zhè shì yī jiàn le. dì èr jiàn, wǒ xiān fū nà lǐ jiù shì gè yǒu dào dé de míng xián? dāng chū bù néng zhèng jiā, zhì yǒu chū qī zhī shì, rén chēng qí báo dé. chǔ wēi wáng mù qí xū míng, yǐ hòu lǐ pìn tā wèi xiāng. tā zì zhī cái lì bù shèng, táo zǒu zài cǐ. qián yuè dú xíng shān xià, yù yī guǎ fù, jiāng shàn shàn fén, dài fén tǔ gān zào, fāng cái jià rén. zhuō fū jiù yǔ tā diào xì, duó tā wán shàn, tì tā shàn tǔ, jiāng nà bǎ wán shàn dài huí, shì wǒ chě suì le. lín sǐ shí jǐ rì hái wèi tā táo le yī chǎng qì, yòu shén me ēn ài! nǐ jiā zhǔ rén qīng nián hǎo xué, jìn bù kě liàng. kuàng tā nǎi shì wáng sūn zhī guì, nú jiā yì shì tián zōng zhī nǚ, mén dì xiāng dāng. jīn rì dào cǐ, yīn yuán tiān hé. dì sān jiàn, pìn lǐ yán xí zhī fèi, nú jiā zuò zhǔ, shuí rén yào de pìn lǐ? yán xí yě shì xiǎo shì. nú jiā gèng jī dé sī fáng bái jīn èr shí liǎng, zèng yǔ nǐ zhǔ rén, zuò yī tào xīn yī fú. nǐ zài qù dào dá, ruò chéng jiù shí, dòu yè shì hé hūn jí rì, biàn yào chéng qīn. lǎo cāng tóu shōu le èr shí liǎng yín zi, huí fù chǔ wáng sūn. chǔ wáng sūn zhǐ de shùn cóng. lǎo cāng tóu huí fù le pó niáng. nà pó niáng dāng shí huān tiān xǐ dì, bǎ xiào fú chú xià, zhòng gōu fěn miàn, zài diǎn zhū chún, chuān le yī tào xīn xiān sè yī. jiào cāng tóu gù huàn jìn shān zhuāng kè, káng tái zhuāng shēng shī shū, tíng yú hòu miàn pò wū zhī nèi. dǎ sǎo cǎo táng, zhǔn bèi zuò hé hūn yán xí. yǒu shī wèi zhèng.
次日,見老蒼頭行來步去,並不來回復那話兒。婆娘心下發癢,再喚他進房,間其前事。老蒼頭道:「不成!不成!」婆娘道:「為何不成?莫非不曾將昨夜這些話剖豁明白?」老蒼頭道:「老漢都說了,我家王孫也說得有理。他道:『娘子容貌,自不必言。未拜師徒,亦可不論。但有三件事未妥,不好回復得娘子。』」婆娘道:「那三件事?」老蒼頭道:「我家王孫道:『堂中見擺着個兇器,我卻與娘子行吉禮,心中何忍,且不雅相。二來莊先生與娘子是恩愛夫妻,況且他是個有道德的名賢,我的才學萬分不及,恐被娘子輕簿。三來我家行李尚在後邊未到,空手來此,聘禮筵席之費,一無所措。為此三件,所以不成。』」婆娘道:「這三件都不必慮。兇器不是生根的,屋後還有一間破空房,喚幾個莊客抬他出去就是,這是一件了。第二件,我先夫那裡就是個有道德的名賢?當初不能正家,致有出妻之事,人稱其薄德。楚威王慕其虛名,以厚禮聘他為相。他自知才力不勝,逃走在此。前月獨行山下,遇一寡婦,將扇扇墳,待墳土乾燥,方才嫁人。拙夫就與他調戲,奪他紈扇,替他扇土,將那把紈扇帶回,是我扯碎了。臨死時幾日還為他淘了一場氣,又什麼恩愛!你家主人青年好學,進不可量。況他乃是王孫之貴,奴家亦是田宗之女,門第相當。今日到此,姻緣天合。第三件,聘禮筵席之費,奴家做主,誰人要得聘禮?筵席也是小事。奴家更積得私房白金二十兩,贈與你主人,做一套新衣服。你再去道達,若成就時,斗夜是合婚吉日,便要成親。」老蒼頭收了二十兩銀子,回復楚王孫。楚王孫只得順從。老蒼頭回復了婆娘。那婆娘當時歡天喜地,把孝服除下,重勾粉面,再點朱唇,穿了一套新鮮色衣。叫蒼頭顧喚近山莊客,扛抬莊生屍樞,停於後面破屋之內。打掃草堂,準備做合婚筵席。有詩為證。
jùn qiào gū shuāng bié yàng jiāo, wáng sūn yǒu yì gèng xiāng tiāo.
俊俏孤孀別樣嬌,王孫有意更相挑。
yī ān yī mǎ shuí rén yǔ? jīn yè sī jiāng kuài xù zhāo.
一鞍一馬誰人語?今夜思將快婿招。
shì yè, nà pó niáng shōu shí xiāng fáng, cǎo táng nèi bǎi dé dēng zhú huī huáng. chǔ wáng sūn zān yīng páo fú, tián shì jǐn ǎo xiù qún, shuāng shuāng lì yú huā zhú zhī xià. yī duì nán nǚ, rú yù zhuó jīn zhuāng, měi bù kě shuō. jiāo bài yǐ bì, qiān ēn wàn ài de, xié shǒu rù yú dòng fáng. chī le hé bāo bēi, zhèng yù shàng chuáng jiě yī jiù qǐn. hū rán chǔ wáng sūn méi tóu shuāng zhòu, cùn bù nán yí, dēng shí dào yú dì xià, shuāng shǒu mó xiōng, zhǐ jiào xīn téng nán rěn. tián shì xīn ài wáng sūn, gù bù dé xīn hūn lián chǐ, jìn qián bào zhù, tì tā fǔ mó, wèn qí suǒ yǐ. wáng sūn tòng jí bù yǔ, kǒu tǔ xián mò, yǎn yǎn yù jué. lǎo cāng tóu huāng zuò yī duī. tián shì dào: wáng sūn píng rì céng yǒu cǐ zhèng hòu fǒu? lǎo cāng tóu dài yán: cǐ zhèng píng rì cháng yǒu. huò yī èr nián fā yī cì, wú yào kě zhì. zhǐ yǒu yī wù, yòng zhī lì xiào. tián shì jí wèn: suǒ yòng hé wù? lǎo cāng tóu dào: dà yī chuán yī qí fāng, bì děi shēng rén nǎo suǐ rè jiǔ tūn zhī, qí tòng lì zhǐ. píng rì cǐ bìng jǔ fā, lǎo diàn xià zòu guò chǔ wáng, bō yī míng sǐ qiú lái, fù miàn shǒu zhī, qǔ qí nǎo suǐ. jīn shān zhōng rú hé kě dé? qí mìng hé xiū yǐ! tián shì dào: shēng rén nǎo suǐ, bì bù kě zhì. dì bù zhī sǐ rén de kě yòng dé me? lǎo cāng tóu dào: dà yī shuō, fán sǐ wèi mǎn sì shí jiǔ rì zhě, qí nǎo shàng wèi gān kū, yì kě qǔ yòng. tián shì dào: wú fū sǐ fāng èr shí yú rì, hé bù è guān ér qǔ zhī? lǎo cāng tóu dào: zhǐ pà niáng zǐ bù kěn. tián shì dào: wǒ yǔ wáng sūn chéng qí fū fù, fù rén yǐ shēn shì fū, zì shēn shàng qiě bù xī, hé yǒu yú jiāng zhī gǔ hū?
是夜,那婆娘收拾香房,草堂內擺得燈燭輝煌。楚王孫簪纓袍服,田氏錦襖繡裙,雙雙立於花燭之下。一對男女,如玉琢金裝,美不可說。交拜已畢,千恩萬愛的,攜手入於洞房。吃了合包杯,正欲上床解衣就寢。忽然楚王孫眉頭雙皺,寸步難移,登時倒於地下,雙手磨胸,只叫心疼難忍。田氏心愛王孫,顧不得新婚廉恥,近前抱住,替他撫摩,問其所以。王孫痛極不語,口吐涎沫,奄奄欲絕。老蒼頭慌做一堆。田氏道:「王孫平日曾有此症候否?」老蒼頭代言:「此症平日常有。或一二年發一次,無藥可治。只有一物,用之立效。」田氏急問:「所用何物?」老蒼頭道:「大醫傳一奇方,必得生人腦髓熱酒吞之,其痛立止。平日此病舉發,老殿下奏過楚王,撥一名死囚來,縛面手之,取其腦髓。今山中如何可得?其命合休矣!」田氏道:「生人腦髓,必不可致。第不知死人的可用得麼?」老蒼頭道:「大醫說,凡死未滿四十九日者,其腦尚未乾枯,亦可取用。」田氏道:「吾夫死方二十餘日,何不鄂棺而取之?」老蒼頭道:「只怕娘子不肯。」田氏道:「我與王孫成其夫婦,婦人以身事夫,自身尚且不惜,何有於將之骨乎?」
jí mìng lǎo cāng tóu fú shì wáng sūn, zì jǐ xún le kǎn chái bǎn fǔ, yòu shǒu tí fǔ, zuǒ shǒu xié dēng, wǎng hòu biān pò wū zhōng. jiāng dēng fàng yú guān gài zhī shàng, qù dìng guān tóu, shuāng shǒu jǔ fǔ, yòng lì pī qù. fù rén jiā qì lì dān wēi, rú hé pī dé guān kāi? yǒu gè yuán gù nà zhuāng zhōu shì dá shēng zhī rén, bù kěn hòu liǎn. tóng guān sān cùn, yī fǔ jiù pī qù le yī kuài mù tóu. zài yī fǔ qù, guān gài biàn liè kāi le. zhǐ jiàn zhuāng shēng cóng guān nèi tàn kǒu qì, tuī kāi guān gài, tǐng shēn zuò qǐ. tián shì suī rán xīn hěn, zhōng shì nǚ liú. xià dé tuǐ ruǎn jīn má, xīn tóu luàn tiào, fǔ tóu bù jué zhuì dì. zhuāng shēng jiào: niáng zǐ fú qǐ wǒ lái. nà pó niáng bù dé yǐ, zhǐ de fú zhuāng shēng chū guān. zhuāng shēng xié dēng, pó niáng suí hòu tóng jìn fáng lái. pó niáng xīn zhī fáng zhōng yǒu chǔ wáng sūn zhǔ pú èr rén, niē liǎng bǎ hàn, xíng yī bù, fǎn tuì liǎng bù. bǐ jí dào fáng zhōng kàn shí, pù shè yī rán càn làn, nà zhǔ pú èr rén, jiān rán bù jiàn. pó niáng xīn xià suī rán àn àn jīng yí, què yě fàng xià le dǎn, qiǎo yán dǐ shì. xiàng zhuāng shēng dào: nú jiā zì nǐ sǐ hòu, rì xī sī niàn. fāng cái tīng dé guān zhōng yǒu shēng xiǎng, xiǎng gǔ rén zhōng duō yǒu hái hún zhī shì, wàng nǐ fù huó, suǒ yǐ yòng fǔ kāi guān, xiè tiān xiè dì, guǒ rán zhòng shēng! shí nǎi nú jiā zhī wàn xìng yě! zhuāng shēng dào: duō xiè niáng zǐ hòu yì. zhǐ shì yī jiàn, niáng zǐ shǒu xiào wèi jiǔ, wèi hé jǐn ǎo xiù qún? pó niáng yòu jiě shì dào: kāi guān jiàn xǐ, bù gǎn jiāng xiōng fú chōng dòng, quán yòng jǐn xiù, yǐ qǔ jí zhào. zhuāng shēng dào: bà le! hái yǒu yī jié, guān mù hé bù fàng zài zhèng qǐn, què piē zài pò wū zhī nèi, nán dào yě shì jí zhào? pó niáng wú yán kě dá. zhuāng shēng yòu jiàn bēi pán luó liè, yě bù wèn qí gù, jiào nuǎn jiǔ lái yǐn.
即命老蒼頭伏侍王孫,自己尋了砍柴板斧,右手提斧,左手攜燈,往後邊破屋中。將燈放於棺蓋之上,覷定棺頭,雙手舉斧,用力劈去。婦人家氣力單微,如何劈得棺開?有個緣故、那莊周是達生之人,不肯厚斂。桐棺三寸,一斧就劈去了一塊木頭。再一斧去,棺蓋便裂開了。只見莊生從棺內嘆口氣,推開棺蓋,挺身坐起。田氏雖然心狠,終是女流。嚇得腿軟筋麻,心頭亂跳,斧頭不覺墜地。莊生叫:「娘子扶起我來。」那婆娘不得已,只得扶莊生出棺。莊生攜燈,婆娘隨後同進房來。婆娘心知房中有楚王孫主僕二人,捏兩把汗,行一步,反退兩步。比及到房中看時,鋪設依然燦爛,那主僕二人,間然不見。婆娘心下雖然暗暗驚疑,卻也放下了膽,巧言抵飾。向莊生道:「奴家自你死後,日夕思念。方才聽得棺中有聲響,想古人中多有還魂之事,望你復活,所以用斧開棺,謝天謝地,果然重生!實乃奴家之萬幸也!」莊生道:「多謝娘子厚意。只是一件,娘子守孝未久,為何錦襖繡裙?」婆娘又解釋道:「開棺見喜,不敢將凶服衝動,權用錦繡,以取吉兆。」莊生道:「罷了!還有一節,棺木何不放在正寢,卻撇在破屋之內,難道也是吉兆?」婆娘無言可答。莊生又見杯盤羅列,也不問其故,教暖酒來飲。
zhuāng shēng fàng kāi dà liàng, mǎn yǐn shù gōng. nà pó niáng bù dá shí wù, zhǐ wàng wēi rè lǎo gōng, zhòng zuò fū qī. jǐn āi zhe jiǔ hú, sā jiāo sā chī, tián yán měi yǔ, yào hōng zhuāng shēng shàng chuáng tóng qǐn. zhuāng shēng yǐn dé jiǔ dà zuì, suǒ zhǐ bǐ xiě chū sì jù:
莊生放開大量,滿飲數觥。那婆娘不達時務,指望煨熱老公,重做夫妻。緊挨着酒壺,撒嬌撒痴,甜言美語,要哄莊生上床同寢。莊生飲得酒大醉,索紙筆寫出四句:
cóng qián le què yuān jiā zhài, nǐ ài zhī shí wǒ bù ài.
從前了卻冤家債,你愛之時我不愛。
ruò zhòng yǔ nǐ zuò fū qī, pà nǐ jù fǔ pī kāi tiān líng gài.
若重與你做夫妻,怕你巨斧劈開天靈蓋。
nà pó niáng kàn le zhè sì jù shī, xiū cán mǎn miàn, dùn kǒu wú yán. zhuāng shēng yòu xiě chū sì jù:
那婆娘看了這四句詩,羞慚滿面,頓口無言。莊生又寫出四句:
fū qī bǎi yè yǒu hé ēn? jiàn le xīn rén wàng jiù rén.
夫妻百夜有何恩?見了新人忘舊人。
fǔ dé gài guān zāo fǔ pī, rú hé děng dài shàn gàn fén!
甫得蓋棺遭斧劈,如何等待扇干墳!
zhuāng shēng yòu dào: wǒ zé jiào nǐ kàn liǎng gè rén. zhuāng shēng yòng shǒu jiāng wài miàn yī zhǐ, pó niáng huí tóu ér kàn, zhǐ jiàn chǔ wáng sūn hé lǎo cāng tóu duó jiāng jìn lái, pó niáng chī le yī jīng. zhuǎn shēn bù jiàn le zhuāng shēng, zài huí tóu shí, lián chǔ wáng sūn zhǔ pú dōu bù jiàn le. nà lǐ yǒu shén me chǔ wáng sūn, lǎo cāng tóu, cǐ jiē zhuāng shēng fēn shēn yǐn xíng zhī fǎ yě.
莊生又道:「我則教你看兩個人。」莊生用手將外面一指,婆娘回頭而看,只見楚王孫和老蒼頭踱將進來,婆娘吃了一驚。轉身不見了莊生,再回頭時,連楚王孫主僕都不見了。那裡有什麼楚王孫,老蒼頭,此皆莊生分身隱形之法也。
nà pó niáng jīng shén huǎng hū, zì jué wú yán. jiě yāo jiān xiù dài, xuán liáng zì yì. wū hū āi zāi! zhè dào shì zhēn sǐ le. zhuāng shēng jiàn tián shì yǐ sǐ, jiě jiāng xià lái. jiù jiāng pī pò guān mù shèng fàng le tā. bǎ wǎ pén wèi lè qì, gǔ zhī chéng yùn, yǐ guān ér zuò gē. gē yuē.
那婆娘精神恍惚,自覺無顏。解腰間繡帶,懸樑自縊。嗚呼哀哉!這到是真死了。莊生見田氏已死,解將下來。就將劈破棺木盛放了他。把瓦盆為樂器,鼓之成韻,倚棺而作歌。歌曰。
dà kuài wú xīn xī, shēng wǒ yǔ yī. wǒ fēi yī fū xī, yī fēi wǒ qī. ǒu rán xiè hòu xī, yī shì tóng jū. dà xiàn jì zhōng xī, yǒu hé yǒu lí. rén shēng zhī wú liáng xī, shēng sǐ qíng yí. zhēn qíng jì jiàn xī, bù sǐ hé wèi! yī shēng xī jiǎn zé qù qǔ, yī sǐ xī hái fǎn kōng xū. yī diào wǒ xī, zèng wǒ yǐ jù fǔ wǒ diào yī xī, wèi yī yǐ gē cí. fǔ shēng qǐ xī wǒ fù huó, gē shēng fā xī yī kě zhī! xī xī, qiāo suì wǎ pén bù zài gǔ, yī shì hé rén wǒ shì shuí!
大塊無心兮,生我與伊。我非伊夫兮,伊非我妻。偶然邂逅兮,一室同居。大限既終兮,有合有離。人生之無良兮,生死情移。真情既見兮,不死何為!伊生兮揀擇去取,伊死兮還返空虛。伊吊我兮,贈我以巨斧;我吊伊兮,慰伊以歌詞。斧聲起兮我復活,歌聲發兮伊可知!嘻嘻,敲碎瓦盆不再鼓,伊是何人我是誰!
zhuāng shēng gē bà, yòu yín shī sì jù:
莊生歌罷,又吟詩四句:
nǐ sǐ wǒ bì mái, wǒ sǐ nǐ bì jià.
你死我必埋,我死你必嫁。
wǒ ruò zhēn gè sǐ, yī chǎng dà xiào huà!
我若真箇死,一場大笑話!
zhuāng shēng dà xiào yī shēng, jiāng wǎ pén dǎ suì. qǔ huǒ cóng cǎo táng fàng qǐ, wū yǔ jù fén, lián guān mù huà wèi huī jìn. zhǐ yǒu dào dé jīng nán huá jīng bù huǐ, shān zhōng yǒu rén jiǎn qǔ, chuán liú zhì jīn. zhuāng shēng áo yóu sì fāng, zhōng shēn bù qǔ. huò yún yù lǎo zi yú hán gǔ guān, xiāng suí ér qù, yǐ dé dà dào chéng xiān yǐ. shī yún:
莊生大笑一聲,將瓦盆打碎。取火從草堂放起,屋宇俱焚,連棺木化為灰燼。只有《道德經》、《南華經》不毀,山中有人檢取,傳流至今。莊生遨遊四方,終身不娶。或雲遇老子於函谷關,相隨而去,已得大道成仙矣。詩云:
shā qī wú qǐ tài wú zhī, xún lìng shāng shén yì kě chī.
殺妻吳起太無知,荀令傷神亦可嗤。
qǐng kàn zhuāng shēng gǔ pén shì, xiāo yáo wú ài shì wú shī.
請看莊生鼓盆事,逍遙無礙是吾師。