hàn chéng xiàng huò zhōng yú wèi, huò miǎn jiù guó, huò miǎn wèi shù rén, huò zhì shì, huò yǐ zuì sǐ, qí fù zhào yòng zhě, dàn wèi guāng lù dài fū huò tè jìn, yōu yóu sàn zhì, wèi cháng yǒu chú tā guān zhě yě. yù shǐ dài fū zé jiān wèi jiǔ qīng jiāng jūn. zhì dōng hàn zé dà bù rán. shǐ yú guāng wǔ shí, wáng liáng bà dà sī kōng ér wèi zhōng láng jiāng, qí hòu sān gōng qù wèi, zhé fù wèi dài fū liè qīng. rú cuī liè lì sī tú tài wèi zhī hòu, nǎi wèi chéng mén xiào wèi, qí tǐ mào dà chén zhī lǐ yì shuāi yǐ.
漢丞相或終於位,或免就國,或免為庶人,或致仕,或以罪死,其復召用者,但為光祿大夫或特進,優遊散秩,未嘗有除他官者也。御史大夫則間為九卿、將軍。至東漢則大不然。始於光武時,王梁罷大司空而為中郎將,其後三公去位,輒復為大夫、列卿。如崔烈歷司徒、太尉之後,乃為城門校尉,其體貌大臣之禮亦衰矣。