hàn shàng guān jié wèi wèi yāng jiù lìng, wǔ dì cháng tǐ bù ān, jí yù, jiàn mǎ, mǎ duō shòu, shàng dà nù: lìng yǐ wǒ bù fù jiàn mǎ xié? yù xià lì, jié dùn shǒu yuē: chén wén shèng tǐ bù ān, rì yè yōu jù, yì chéng bù zài mǎ. yán wèi zú, qì shù xíng xià. shàng yǐ wèi zhōng, yóu shì qīn jìn, zhì yú shòu yí zhào fǔ shǎo zhǔ. yì zòng wèi yòu nèi shǐ, shàng xìng dǐng hú, bìng jiǔ, yǐ ér zú qǐ xìng gān quán, dào bù zhì, shàng nù yuē: zòng yǐ wǒ wèi bù xíng cǐ dào hū? xián zhī, suì zuò yǐ tā shì qì shì. èr rén zhě qí shǐ huò zuì yī yě, jié yǐ yī yán zhī gù chāo yòng, ér zòng jí zhū, kě wèi xìng bù xìng yǐ.
漢上官桀為未央廄令,武帝嘗體不安,及愈,見馬,馬多瘦,上大怒:「令以我不復見馬邪?」欲下吏,桀頓首曰:「臣聞聖體不安,日夜憂懼,意誠不在馬。」言未卒,泣數行下。上以為忠,由是親近,至於受遺詔輔少主。義縱為右內史,上幸鼎湖,病久,已而卒起幸甘泉,道不治,上怒曰:「縱以我為不行此道乎?」銜之,遂坐以他事棄市。二人者其始獲罪一也,桀以一言之故超用,而縱及誅,可謂幸不幸矣。