wàn gǔ lí huái zēng wù sè, jǐ shēng chóu xù nì fēng guāng
萬古離懷憎物色,幾生愁緒溺風光。
fèi chéng wò tǔ féi chūn cǎo, yě dù kōng chuán dàng xī yáng
廢城沃土肥春草,野渡空船盪夕陽。
yǐ dào xiàng rén duō mò mò, wéi qíng yīn jiǔ yì chāng chāng
倚道向人多脈脈,為情因酒易倀倀。
huàn tú qì zhì xū gān fēn, huí bì hóng chén shì suǒ zhǎng
宦途棄擲須甘分,迴避紅塵是所長。
dòng fēi qiú jìn jìng fēi chán, zé shé tūn shēng guò shí nián
動非求進靜非禪,咋舌吞聲過十年。
xī zhǎng làng huā rú jī shí, yǔ qíng yún yè shì lián qián
溪漲浪花如積石,雨晴雲葉似連錢。
gān gē suì jiǔ ān róng shì, zhěn diàn qiū liáng jiǎn yè mián
干戈歲久諳戎事,枕簟秋涼減夜眠。
gōng kǔ guàn lái wú bù kě, cùn xīn rú shuǐ dàn chéng xiān
攻苦慣來無不可,寸心如水但澄鮮。