ān lù chéng xī, yú chuán jiā àn dēng míng miè, wǎn jí fēng lín, yǐng rén bā rén bàn yōu liè
安陸城西,漁船夾岸燈明滅,晚集楓林,郢人巴人半優劣。
jiě pèi tíng qián shuǐ shàng liú, xiān é bú jiàn fēng jǐng bié
解佩亭前水尚流,仙蛾不見風景別。
yù fǎng huán dān miào shù xué yán nián, rù wù hé dāng wèn lǎo chán
欲訪還丹妙術學延年,入悟何當問老禪。
wǎn rú jiàn shè kūn lún zhí tòu chū, shēng luò xīng xiù hǎi bō dàng jiǔ tiān
宛如箭射昆崙直透出,聲落星宿海波盪九天。
chuí suì xū mí wèi píng dì, xià kāi hùn dùn bié chuàng wàn guó fēn shān chuān
搥碎須彌為平地,下開混沌別創萬國分山川。
yù yán shuí chāo zhuāng liè shàng, gǔ lái duō shǎo dà zōng jiàng
寓言誰超莊列上,古來多少大宗匠。
tài yuǎn mò lìng shī guī sù, zhì xuán gèng dé gāo qì xiàng
太遠莫令失歸宿,至玄更得高氣象。
qì xiàng fēi fán rén suǒ zhān, dàn rán xì wèi shuǐ jīng yán
氣象非凡人所瞻,淡然細味水晶鹽。
méi shāo yè guà xī lóu yuè, hàng xiè cháng cān bù xià lián
梅梢夜掛西樓月,沆瀣常餐不下簾。
gé lián bīng xuě qīng shén sī, yáng chūn zì gē xiě xiōng cì
隔簾冰雪清神思,陽春自歌寫胸次。
shēn xiāo hū sàn zhū yù guāng, wèi shōu shī cǎo kāi qiè sì
深宵忽散珠玉光,為收詩草開篋笥。
chǔ kè diào tóng hé zhě duō, xuán gū dì chéng là jiǔ níng cí zuì
楚客調同和者多,旋沽帝城臘酒寧辭醉。
zǐ wēi xià yǔ suǒ tà lín, shèng dài yīng zhī bù fù rén
紫微下與瑣闥鄰,聖代應知不負人。
rén jiān fēng yǔ gé cháo liè, hǎi zhōng rì yuè róng bō chén
人間風雨隔朝列,海中日月容波臣。
hàn jiāng dōng shì zì bù jìn, jiāo lóng zuò bàn dài shí zhèn
漢江東逝自不盡,蛟龍作伴待時振。
dǎo fān tiě wǎng bá chū shān hú gēn, cóng gēn chì sè cháng hán rùn
倒翻鐵網拔出珊瑚根,叢根赤色長含潤。
le cǐ shàng chéng hé chǔ tán, huá yuè fēng tóu gòng zuò yān lán qiān wàn rèn
了此上乘何處談,華岳峰頭共坐煙嵐千萬仞。