zhī lán suī hǎo jì dāng mén, hé kuàng tíng qián è tǔ dūn
芝蘭雖好忌當門,何況庭前惡土墩。
běn chā cái xìng shuāng jiàn chū, hú lí jǐn qù lǎo sōng dūn
畚鍤才興雙劍出,狐狸盡去老松蹲。
bǎi nián shǒu zhǒng zhēn kān xiào, yī rì kāi xuān yì kě zūn
百年守冢真堪笑,一日開軒亦可尊。
ān dé zhì cóng tiān wài qù, chéng dū shí sǔn zhì jīn cún
安得擲從天外去,成都石筍至今存。