liǎng fā níng táo xuě sè míng, hé xū zhǒng zhǒng jí gān qíng
两发宁逃雪色明,何须种种即肝情。
gù yīng ruò zhì shēng lái zǎo, wèi xìn qióng chóu rǎn dé chéng
故应弱质生来早,未信穷愁染得成。
ǒu tuō luàn lí zhēn yǐ xìng, gèng tiān qiáo cuì yì xiū jīng
偶脱乱离真已幸,更添憔悴亦休惊。
jìng zhōng xìng yǒu zhū yán zài, shàng yòng gū huái qǐ bù píng
镜中幸有朱颜在,尚用孤怀起不平。